// //]]>
Đang tải...

Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017


Demo


Quote:
Quỷ Mộ - Hành Trình Đi Tìm Con, quyển 1 đã kết thúc ở phần 31, vẫn còn rất nhiều bí ẩn chưa giải thích và cái kết cũng quá ngỡ ngàng. Quỷ Mộ 2 - Truy Tìm Ký Ức sẽ là đáp án cho tất cả


Thứ đáng sợ nhất trong cõi âm là gì ? là quỷ hay ma ? là ác thần hay quái vật ?

Thật ra, thứ đáng sợ nhất chính là lòng người. Quỷ Ma, ác thần, quái vật, cùng lắm thì khiến chúng ta chết đi rồi thôi, dày vò chúng ta đau đớn một lúc rồi chết. Còn riêng lòng người, tốt thì ta muốn gì cũng có, xấu thì làm ta sống không bằng chết, muốn chết cũng không được.

Lòng người mới là thứ đáng sợ nhất.

Sự kiện sau đây, đã trãi qua hơn hai năm kể từ khi cha tôi, Nghĩa, đi cùng đám người Tư Huyền, Trung Tài, Bảy Bại trở về.

Tôi là con gái ông ấy.

Sau khi cha tôi trở về, ông mất ăn mất ngủ hơn tuần lễ, sau đó thì ông lại cùng chú Bảy, ông Tư Huyền, Trung Tài lên đường đi tiếp. Tôi hai năm trước chỉ là một bé gái mười bốn tuổi, thấy cha lại sắp đi tôi không biết cách thế nào để cản lại.

Nhiều ngày sau đó, cha trở về. Tôi hỏi ông:

"Ba còn có đi nữa không ?"

Ông lúc đó ôm tôi vào lòng rồi hôn trán tôi một cái nói:

"Không, ba không đi nữa"

Từ lúc đó, tôi cùng ông sống trong sự yên bình. Chúng tôi được Tư Huyền che chở, đi tới một vùng khác ở Trà Vinh, sống cuộc sống như người bình thường, chú Bảy tất nhiên cũng đi cùng, riêng ông Trung Tài thì lại ra đi không manh mối.

Cũng thời gian đó, ngày nào tôi cũng thấy ông viết gì đó vào một quyển sổ. Có lần, đêm về tôi tò mò, lén lấy quyển sổ của cha. Tôi tìm đọc trong đó, mở đầu trang tôi thấy nét chữ của ông

"Quỷ Mộ"

Tôi đọc, ban đầu hoảng sợ, dần sau thì tôi mới hiểu ra rằng ông làm tất cả vì tôi.

Cuộc sống của chúng tôi trãi qua một cách yên bình, nhưng chẳng được bao lâu. Một năm sau, cha tôi, Bảy bại và ông Tư bị một đám người truy sát.

Vậy rồi, chúng tôi lại lên đường chạy trốn.

Một năm nữa trôi qua, trong rừng, trong lúc chạy trốn, cha tôi đã bị bắn chết.
ông Tư và chú Bảy, giúp tôi trốn thoát.
Thứ duy nhất tôi còn giữ lại được đến giờ, đó là cuốn sổ của ông và chiếc nanh hổ.

Hai lớn một nhỏ, Tư Huyền, Bảy bại và tôi, lẫn trốn đám người truy sát hơn tháng trời.
Cuối cùng chúng tôi được một người quen của ông Tư, đó là ông Trung Tài cứu giúp.

Ông đem chúng tôi xuống tận Cà Mau để trốn.

Tôi cố hỏi ông Tư và chú Bảy vì sao lại như vậy, nhưng họ không nói, chỉ lắc đầu thở dài.

Trong đêm, tôi không thể ngủ vì mơ lại hình ảnh cha tôi bị bắn chết ngay trước mặt mình. Cứ mỗi đêm mỗi đêm, tôi lại mơ lại hình ảnh đó, lâu lâu hình ảnh của mẹ tôi cũng xuất hiện rất nhiều.

Cha và Mẹ...

Bây giờ tôi chẳng còn ai, và chẳng rõ vì đâu trong tôi lại trào lên một ngọn lửa, tôi muốn tìm hiểu và hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện. Nhưng bắt đầu từ đâu ? tôi không rõ, tôi phải có gì đó, nhưng thứ đó là gì...

Câu chuyện này rồi sẽ tiếp tục đi về đâu ?
Quỷ Mộ 2 - Truy Tìm Ký Ức

Phần 1.

Chiều tà đỏ rực lữa, tôi đứng trước mé rừng U minh, tiếng gió thổi qua cũng đủ làm người ta kinh sợ.

Bảy bại chẳng rõ từ đâu đã đứng sau lưng tôi, chú nói:

"Con không vô nhà ăn cơm đi"

Tôi bần thần nhìn mãi khung cảnh U Minh dưới chiều tà, mây trôi lửng lờ đỏ như máu, tôi đáp:

"Con chưa muốn ăn"

Chú Bảy xoa đầu tôi rồi nói tiếp:

"hôm nay giỗ đầu của cha con, vào thắp ổng nén nhang đi"

Nói đến ngày này, tất nhiên tôi nhớ, vừa nghe xong câu này của chú Bảy, tôi lưng tròng nước mắt quay lại nhìn. Tôi mếu máo nói:

"Vì sao cha con chết"

Lúc này một giọng nói khác, âm trầm và già nua, là ông Tư Huyền từ cái nhà lợp lá đi tới.

"Bị bắn chết"

Bảy bại thở dài, chú ấy ngồi xuống trước mặt tôi nói:

"Sống chết có số"

Tôi đồng thời cũng thấy Trung tài đứng xa xa không nói gì, ông khoanh tay im lặng. Tư Huyền lúc này nói:

"Thiên, cha mày là bị người ta bắn chết"

Tôi càng không kìm được xúc động nói:

"Là ai bắn?"

Tư Huyền không nói, Bảy bại nắm lấy vai tôi rồi nói:

"Nghe này, con có một thứ mà những thằng giết cha con muốn có"

Tôi bất thần mới hỏi:

"Là gì ?"

Tôi vừa nói dứt câu, Tư Huyền bước lên, tay cầm quyển sổ. Ông nói:

"Là thứ này"

Tôi gào lên, chồm tới ông ấy, cố giựt lại cuốn sổ. Đó là thứ quý giá nhất của tôi, tôi tuyệt đối không muốn cho ai đụng vào nó, kể cả những người này.

"Trả cho con"

Nhưng suy cho cùng, tôi vẫn chỉ là đứa con gái 17 tuổi, Bảy bại cản tôi lại rồi nói:

"Trong cuốn sổ của cha con, có ghi về một nơi cực kỳ kinh khủng, bản thân chú và ông Tư, ông Trung cũng đã trãi qua nơi đó, nhưng không thể làm gì"

Bảy Bại thở dài một hơi, Tư Huyền tiếp lời:

"Hầm Quỷ"

Tôi ngẩn người ra một lúc, nhớ lại đó là nơi mà người em của chú Bảy, tức là cô Út Khờ trong quyển sổ của cha tôi chép lại, đã biến thành quỷ.

Tôi hỏi:

"Hầm Quỷ có gì lạ?"

Tư Huyền nói:

"Cha con sống với con là nhờ nó đó, còn nhớ lúc bọn ông về được một tuần lễ, cha con mất ăn mất ngủ không?"

Tôi nói:

"Con nhớ"

Tư Huyền tiếp tục:

"Ừ, sau khi cha con về, liên tiếp gặp những giấc mơ kỳ lạ, đại khái rằng hầm quỷ đó sẽ là nơi giúp ổng sống sót, và nơi đó có một vật mà bọn ông đã phải bán mạng đi tìm, Đồng Đen"

Tư Huyền im lặng một lúc rồi nói:

"Bọn ông cùng cha con quyết định trở lại Hầm Quỷ đó để tìm kím, Sau cùng tìm được Đồng Đen, đen về cứu cha con, và vấn đề là trong Hầm Quỷ đó, có một mật đạo dẫn đến một thành cổ bị chôn vùi dưới nền đất cát, Phù Nam Thành"

Bảy bại lại nói:

"Thành cổ đó là mục tiêu của rất nhiều người, từ những nhà khảo cổ, đến trộm mộ, bí ẩn rất lớn, chứa nhiều báu vật tiền tài"

Tư Huyền lại thở dài:

"Tao cũng chẳng hiểu sao, chuyện đó lại có người ở ngoài biết được"

Tư Huyền nói xong, âm thầm liếc sang Trung Tài. Tất nhiên ông Trung cũng thấy được, ông nói:

"Chuyện này, thật chất còn một người nữa biết"

Tư Huyền gật đầu nói:

"Trong quyển sổ của cha con, có ghi lại về một người, con Mai"

Tôi chợt nhớ ra, đó là người hãm hại cả đoàn để cướp lấy đồng đen. Tôi nói:

"Vậy người thuê người giết cha con là bà Mai đó sao?"

Trung Tài nói:

"Chỉ là bọn chú tự phỏng đoán thôi, chưa biết được rõ"

Tư Huyền nói:

"Có thể sau khi cướp được đồng đen, con nhỏ đó vẫn âm thầm theo dõi bọn ông, về cơ bản nhất là sợ bị trả thù"

Trung Tài thêm lời:

"Hoặc muốn phủ tay trên một vụ khác"

Bảy bại nói:

"Hôm nay vậy là đủ rồi, sau này bọn chú sẽ cho con biết nhiều hơn, rồi chính con trước sau gì cũng sẽ đi tự mình đi trả thù cho cha con"

Tôi nghe xong, vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ biết rằng người giết cha mình là một phụ nữ, tên Mai. Chỉ có vậy

Thế rồi, chú Bảy dẫn tôi vào nhà, tôi thắp cho cha một nén nhang rồi dùng bữa cùng 3 người chú
Quỷ Mộ 2 - Truy Tìm Ký Ức

Phần 2 : Truy Sát U Minh Lâm

Vài tuần sau khi đám giỗ cha tôi, tôi đang ngồi đọc lại từng dòng chữ trong quyển sổ "Quỷ Mộ" của cha mình.

Tôi tìm ra vài manh mối nhỏ, bà Mai kia làm việc cho ông Xường, vậy sau khi mọi người tìm được đồng đen từ hầm quỷ về, có đem đến cho ông Xường nhận tiền không ?

Tôi cố gắng chấp nối câu chuyện dựa vào trí tuệ của một đứa bé 17 tuổi. Những gì tôi có thể hiểu và giả thuyết cho đến bây giờ là Bà Mai âm thầm bẫy cha vào Phật Mộ, sau đó bỏ trốn, đem đồng đen về ông Xường và lãnh tiền của đám người ông Tư. Nhưng vẫn chưa đảm bảo rằng bọn người họ đã chết hay chưa, thế nên cho người theo dõi và sau khi phát hiện bọn họ còn sống, bà ta đã cho người truy sát.

Vì sao lại truy sát ? tôi lại lập ra một giả thuyết rằng ông Xường vốn là một trong Tứ Đại Gia Sài Gòn, nếu như cấp dưới làm chuyện bậy, mặt mũi ông ta sẽ không thể để đâu cho hết. Chuyện đó nếu phanh phui, bà ta sẽ lãnh hậu quả.

Còn một chuyện nữa, cuối cùng ở Phật Mộ, bọn người của cha tôi được cứu bởi ba người Minh Hương ở Chợ Lớn. Tôi không tin vào việc gieo quẻ bói toán, tôi vẫn có cảm giác rằng ba người này là manh mối mà tôi sẽ có thể tìm ra để truy tìm kẻ đã hại chết cha mình.

Đang suy nghĩ một hồi, trời đã xế chiều, gió thổi lồng lộng. Tôi bất thần bị cắt ngang suy nghĩ bởi một âm thanh chói tai.

Quay đầu lại nhìn về cái nhà lá, nơi ở của ba ông chú. Tôi hoảng hồn, một cột khói bay thẳng lên. Ngay lúc đó từ tứ bề lao đến những kẻ cầm súng ống, lựu đạn, dao rựa.

Từ trong nhà, Tư Huyền Trung Tài và chú Bảy đều phóng người chạy ra, tay cầm rựa bén.

Tiếng súng bắt đầu nổ lên, cả ba người cách tôi không xa, tầm chục mét. chú Bảy chạy trước, lao tới xách tôi lên.

Tiếng súng nổ đùng đùng phía sau, ba người đó không hiểu sao lại không bị đạn lạc bắn trúng, lập tức chạy thẳng vào rừng.

Rừng U Minh rậm rạp, cây cối, thú dữ, đi ban ngày còn sợ huống gì trời nay sắp tối rồi.

Tôi quay đầu nhìn, tiếng hô hoán vẫn còn ở phía sau. Âm thanh súng nổ rền trời.

Tôi chỉ biết rằng bọn người chúng tôi chạy và chạy.

Chú Bảy ôm tôi, chạy phóng qua một đoạn cây ngã, lại ôm tôi sát vào lòng trượt xuống một cái dốc không sâu.

Chúng tôi đứng im ở đó một lúc, lắng nghe động tĩnh, biết rằng bọn người truy sát chúng tôi đã đi hướng khác. Lúc này chú Bảy mới an tâm để tôi ra.

Tư Huyền chửi nói:

"Mẹ nó, muốn yên cũng đéo được"

Trùng Tài bảo:

"Ông be bé cái mồm thôi"

Tư Huyền nghe xong thở dài:

"Đêm nay ngủ rừng, không thể quay lại chổ đó rồi"

Trung Tài đồng tình, ổng bảo:

"Đi kím chổ nào khô ráo cái đã"

U Minh Hạ, nằm ở tỉnh Cà Mau, nơi này khi xưa vốn dĩ là rừng thiên nước độc, cái nơi gọi là "sấu bơi, cọp chạy, trăn bò" nơi này tồn tại nhiều thứ kỳ dị mà những người đi rừng, đi ăn ong kinh nghiệm cũng không dám coi thường.

Tôi đứng lên, theo sau những người bọn họ. Trời trong rừng tối rất nhau, lụi xụi đã tối om. Cả bốn người ngồi cạnh nhau, không dám đốt lửa, sợ rằng sẽ bị phát hiện.

Ngồi im lặng hơn một giờ sau, bổng Trung Tài lên tiếng:

"Chết mẹ rồi?"

"Sao vậy?"

Đồng loạt ba người còn lại chúng tôi đều hỏi.

Trung Tài không kịp trả lời đã vội đứng lên phủi sạch quần áo, rồi nói:

"Đứng lên lẹ"

Tôi chưa kịp nghĩ gì, chỉ làm theo phản xạ.

Tư Huyền, Bảy bại lập tức đứng lên đạp liên tục xuống đất, cũng phủi phủi quần áo. Tôi nhìn ba người. Trung tài nói:

"Kiến Đen"

Tôi lúc này mới sực giật mình, trong thời gian chạy trốn, tôi từng được nghe ông Trung kể về Kiến Đen, giống này là kiến rừng, con nào cũng to bằng phân nữa ngón tay út, cái đầu to quá nữa thân, giống này không có độc, nhưng đặc biệt hung hãn, nghe có mùi thịt tươi là bu lại cắn xé con mồi. Một con bò lớn mà đám kiến bu lại rĩa thịt thì cao lắm là hai tiếng con bò chỉ còn lại xương.

Trung Tài mới than:

"Lo chạy mà không để ý, trong rừng mà im ắng không có tiếng động là đảm bảo có chuyện"

Thế rồi cả bốn người lục tục mò mẫm trong đêm đi chổ khác. Đám Kiến Đen tuy hung hãn, nhưng chúng có cái tính về đêm lại chậm chạm hơn bình thường, vậy nên chúng tôi mới an toàn mà tránh được.

Chú Bảy nắm lấy tay tôi đi trước. Trung Tài và Tư Huyền đi sau. Mò mẫn trong rừng tối, đi được một đoạn thì chợt không khí càng lúc càng tĩnh mịch đến rợn người. Tôi bấc giác nghe từ trên cao có tiếng sột soạt.

Cả đám đứng bất động, không dám nhúc nhích. Tôi lờ mờ thấy ông Tư ngước đầu lên nhìn, phía trên tối om, không phát hiện ra được gì.

Tôi đang ngửa đầu nhìn lên thì chợt rùng mình, bỗng chốc phía trên đầu có ba bốn cái bóng đen nhảy chuyền từ cành cây này sang cành cây khác. ông Trung bất động, nắm chắc cây rựa trên tay, âm thầm nói:

"Khoang di chuyển, hình như là..."

Chưa kịp nói dứt câu thì nghe tiếng đập mạnh, bing một cái, ông Trung ngã sấp người xuống đất. Tôi thất kinh, ráng nhìn xem có chuyện gì, chỉ thấy tứ bề lại rơi vào im lặng. Tư Huyền đứng chắn trước tôi đề phòng, một chân ông đá vào mặt Trung Tài. Chú Bảy vẫn nắm chặc tay tôi không buông.

Tôi cảm giác lạnh sống lưng, bổng lại nghe tiếng soạt, quay qua lại chẳng thấy thì gì bất thường. Thật ra thì khung cũng vốn đã rất bất bình thường rồi, nói bình thường chỉ là nói cái bình thường của sự bất thường này thôi.

Bổng Tư Huyền hết lên một tiếng, rồi nhảy người sang một bên, tiện tay đưa rựa chém vào không trung

"Mày đây rồi"

Tưởng như nhát chém vào không trung, nhưng tôi lại nghe một tiếng phịch rơi xuống trên đất. Định thần nhìn lại thì thấy một thứ lông lá, hình người. Nhìn trong đêm còn thấy rõ nó đang thở phì phò.

Chưa kịp ổn định bao lâu, trong rừng lập tức tru lên những tiếng hoang dã, tiếng như vượng tru, nhưng thanh âm ghê rợn hơn nhiều lần. Lập tức tứ bề, lù lù những cái bóng to nhỏ có đủ, bao vay chặc chẽ chúng tôi.

Tư Huyền than:

"Thôi rồi, giờ mà có tý lữa thì may ra còn sống, chứ kiểu này..."

Tôi thở dốc hỏi:

"Đây là gì vậy?"

"Quỷ Hầu, giống này chuyên đi săn đêm, nó sống thành bầy, hiếm gặp lắm, liên tục di chuyển, tới hổ mà tụi nó cũng săn"

Trung Tài lúc này vẫn nằm im bất động, còn lại ba người, hai lớn một nhỏ chúng tôi cũng bất động như tượng không dám nhúc nhích cửa động, chỉ định thần mà tìm cách bỏ chạy.
Phần 3

Nói lại tình cảnh lúc bây giờ, tình hình là cả bầy Quỷ Hầu đang bao vây chúng tôi. Trong tay không một ngọn đuốc, ba người chỉ có hai cây rựa làm vật phòng thân. Riêng Trung tài bất tỉnh chưa dậy, chẳng rõ thế nào.

Trời thì đã sụp tối, thứ ánh sáng bây giờ chẳng qua là leo lắt mờ nhạt, trong rừng tiếng gió thổi qua tán cây rào rạt lại hòa chung với những tiếng lào xào tru tréo của bọn Quỷ Hầu.

Tôi định thần quan sát, trước có bốn con, sau có ba con, tả hữu hai bên chí ít cũng năm sáu con. Tôi hỏi:

"Giống này sợ lửa ?"

Ông Tư đáp:

"ừ"

Tôi bỗng chợt nghĩ một lúc rồi nói:

"Lấy hai cây rựa chém mạnh vào nhau đi ông, nó tóe lửa cũng tạo tiếng rét, biết đâu hù được"

Hai người nghe xong, lập tức hiểu ý tôi. Bảy bại lập tức đưa cây rựa cho ông Tư Huyền. Đám Quỷ Hầu thấy động, khù khù khẹc khẹc mấy tiếng rồi lập tức lao vào chúng tôi.

Tình thế càng cấp bách hơn, Tư Huyền chém mạnh hai cây rựa vào nhau, chỉ nghe keng một tiếng, hai thứ kim loại va vào nhau, nhưng vẫn chưa đủ té lửa.

Một lần không được

Hai lần không được

Mãi đến lần thứ ba thứ tư gì đó, mới có thấy ánh lửa phát ra rồi chợp tắt. Định thần lại nhìn thì đám Quỷ Hầu đã đến ngay trước mặt chúng tôi.

Bụp một tiếng, một con Quỷ Hầu chẳng biết từ đâu quơ tay đánh mạnh vào sau lưng tôi, lúc này cảm giác như xương cốt rơi vụn, tôi lăn mấy vòng trên đất, cảm thấy lưng đau nhói. Sau đó thì tiếng hét của Tư Huyền và Bảy Bại.

Tôi lăn nằm ngay sát cạnh Trung Tài, vừa định lòm còm đứng dậy thì con Quỷ Hầu kia đã bổ nhào tới. Tôi quơ đại thứ gì bên cạnh mình ném vào nó, nhìn lại thì cũng vô dụng, càng làm cái vật nổi máu điên hơn.

Nhưng bất thần, trong rừng rậm tứ bề vang lên tiếng cười, tiếng cười rất ma mị. Thanh âm tuy nhận biết rõ là tiếng cười, nhưng lại chẳng có tý gì vui vẻ, mà trái lại càng làm cảnh sắc ma mị.

Cảnh hỗn chiến dừng lại, đám Quỷ Hầu hung hãn cũng vội tru tréo nhau mà chạy đi. Bảy bại lập tức chạy đến đỡ tôi dậy hỏi:

"Có sao không ?"

Tôi lắc đầu, mặc dù bị một cú đánh văn đi gần hai ba mét của con Quỷ Hầu, toàn thân đau nhói, nhưng thứ đáng lo hơn là tiếng cười ma dị kia.

Tư Huyền lúc này cũng đến quỳ gối trước Trung Tài, ổng vỗ vỗ mặt Trung Tài mấy cái, rồi xoa xoa huyệt nhân trung, cuối cùng Trung Tài cũng tỉnh dậy.

Tiếng cười quái dị kia chưa dừng lại, có lúc cười hihi như đứa con nít được kẹo, có lúc lại cười lớn rất sảng khoái.

Trung Tài tỉnh dậy, xoa xoa sau ót rồi bảo:

"Đi, đi ra khỏi rừng"

Tư Huyền đỡ ổng lên, rồi bốn người chúng tôi lại đi tiếp. Trước lúc đi, Tư Huyền lấy thân cây làm hai cây đuốc, một ổng cầm đi trước, cái kia cho chú Bảy đi sau cùng.

Cứ vậy chúng tôi đi thành một đường thẳng, Tư Huyền, Trung Tài, tôi, rồi tới Bảy Bại.

Đi được đoạn, thì tiếng cười kia cũng dứt. Lúc này, tôi nhìn sang sung quanh, dưới ánh đuốc vàng lập lè xa xa, có bóng dáng của một con mèo, hai mắt nó phản chiếu ánh đuốc vàng rực. Toàn thân màu đen tuyền, nếu như không phải nhờ những màu sắc cây cối xung quanh, chắc cũng không nhận ra nó.

Tôi bảo mọi người đứng lại, rồi chỉ về hướng con mèo kia.

Tư Huyền nói:

"kệ nó, đi tiếp"

Vậy rồi cả đoàn đi tiếp, đi thêm chốc nữa, lại nghe tiếng cười ma dị đó xuất hiện. Tim tôi đập thình thịch, sợ đến mức không dám nói chuyện. Tư Huyền vẫn động viên tinh thần:

"Kệ nó, tiếng cười thôi"

Tôi lúc này nhớ đến trong lời cha tôi từng ghi trong sổ, "không sợ ma khóc, chỉ sợ quỷ cười"... giữa chốn rừng rú, nơi âm u, hay động mộ thì dù có nghe tiếng khóc cũng không đáng sợ bằng tiếng cười, hễ có tiếng cười thì biết rằng là có quỷ.

Cả bốn người chúng tôi đi một lúc khá lâu, thì ông Tư dừng lại nói:

"Sao kỳ vậy"

Trung tài lên tiếng:

"Đi lại đường cũ rồi đúng không?"

Tôi giật mình, tuy nghe rõ hai người đó nói, nhưng khi nhìn sang bên cạnh, có thứ khác làm tôi hoảng sợ gấp trăm lần. Tôi nắm lấy áo của ông Trung, thều thào nói:

"Nó nữa kìa"

Tất thẩy nhìn sang, dưới ánh đuốc lập lè cũng lại là con mèo đen đó... Chỉ có điều, nó đứng hai chân, hai chân trước chấp ra sau như người ta chấp tay sau lưng, gương mặt nó biểu lộ hệt như con người. Hai miệng kéo lên như cười, để lộ hàm răng trắng nhỡn. Cũng chính lúc này, tôi mới biết, tiếng cười ma dị kia phát ra từ con mèo này.

Bốn người chúng tôi đứng bất động nhìn nó, con mèo đen lửng thửng chấp tay sau lưng rồi bỏ đi sâu vào trong rừng, dần dần khuất khỏi tầm chiếu sáng của ánh lửa. Tiếng cười của nó cũng dần xa xa... Hình ảnh cuối cùng là cái đuôi dài đập xuống đất.

Tôi nuốt nước bọt rồi hỏi:

"Nó là cái gì vậy?"

Trung tài lắc đầu, nói:

"Chú không biết"

Tư Huyền và Bảy bại cũng dường như chẳng nói được thành lời.

Lúc này tôi nghe giọng Tư Huyền bình tĩnh nói:

"Đi tiếp, kệ mẹ nó có đứng hai chân hay một chân thì thách nó cũng dám làm gì tao"

Nói dứt câu, Tư Huyền lập tức lại dẫn đoàn đi tiếp. Đi thêm chốc, nghe đằng trước có tiếng soạt soạt rồi lại tiếng cười của con mèo.

Tư Huyền lúc này thất kinh la lên một tiếng không lớn, tôi cũng bị giựt mình, nghiêng người nhìn ra trước.

Thấy con mèo lững thững chấp hai tay sau lưng đi ngang trước mặt Tư Huyền, vừa đi vừa nhe hàm ra cười... nó nhìn chằm chằm vào chúng tôi rồi lại mất hút vào rừng rậm.

Tư Huyền lúc này lợm giọng, ổng nói:

"Lại về chổ cũ rồi"
Phần 4

Thời khắc trôi qua cực kỳ chậm chạp, một phút tựa hồ biến thành một giờ. Tôi nuốt nước bọt, cố gắng để tâm trí mình tỉnh táo, tuyệt đối không thể để cảnh vật ma mị này làm mình lu mờ được.

Không gian yên ắn, tuyệt nhiên không có ai lên tiếng, rừng cũng không một cơn gió thổi, ấy vậy mà ngọn đuốc lập lè như thể đứng giữa kình phong, lúc sáng lúc tối. Những bóng cây cối hắt xuống khiến cảnh vật chẳng rõ đâu là thật, đâu là ảo.

Tôi ngửa đầu nhìn trời, không ánh trăng, cũng không có sao, chỉ là một màu đen kịt của đêm tối.

Chúng tôi tiếp tục đi, nhưng trước đó ông Tư Huyền có dùng một cành cây, rồi đốt lửa, cắm xuống đất để làm dấu. Miễn sao chúng tôi đi càng xa ánh lửa đó càng tốt.

Lần này cả bốn người lâu lâu đều nhìn lại, thì thấy ngọn lửa đỏ càng lúc càng xa mình, đi thêm chốc nữa thì mất hút. Lúc này tôi thở phào, tiếp tục đi tiếp.

Đi thêm một lúc lâu sau, cảnh rừng rậm vẫn im lìm như giấc ngủ, chúng tôi lại thấy xa xa có một ngọn lửa lập lè...

Càng đến gần thì càng kinh hãi, đứng bên cạnh ngọn lửa đó là con mèo biết cười kia. Nó đứng trên hai chân, chấp hai chân trước ra sau, đôi mắt vàng khè nhìn chằm chằm vào đám người chúng tôi rồi lại nhe miệng cười hihi như có điều gì thú vị lắm.

Tôi sợ đến chống mặt, khuỵa gối xuống đất.

Chú Bảy thấy, lập tức đỡ tôi đứng lên. Tiếng cười con mèo càng thêm rợn, Tư Huyền liền chửi :

"Đụ Má nó"

Câu chửi vừa dứt, con mèo kia cũng ngưng cười... Tôi nằm xoài ra đất, mắt vẫn chăm chú nhìn vào nó, thấy rõ ràng tâm trạng nó thay đổi, nó lúc này thay vì cười thì lại trở nên nhăn nhó... Ngọn đuốc trên tay Tư Huyền, Bảy bại lúc đó càng động mạnh.

Con mèo nhăn nhó rồi chậm chạp tiến lại gần, dáng đi hai chân của nó cũng đủ khiến người ta kinh dị.

Toàn thân đen óng, chỉ có hai con mắt vàng khè khiến nó như cái hồn ma giữa chốn u ám này.

Tôi nghe rõ tiếng tim đập của từng người, rõ ràng những thứ ma quỷ trong cuốn sổ của cha tôi kể lại, cũng không thể khiến người ta kinh hãi hơn là con mèo này.

Con Mèo dần dần tiến đến sát chân Tư Huyền vật mà ổng không thể làm được gì, lúc này tôi định mở miệng nói ... "Coi chừng"

Nhưng miệng nói, nhưng không thể phát thành tiếng được. Tôi cố với tay đến đến níu ống quần của ông Trung Tài, cũng bất lực mà không làm gì đc. Đảo mắt nhìn sang chú Bảy, chú Bảy cũng tựa hồ bất động, chỉ có đôi mắt là thất sắc nhìn đáp lại tôi.

Tôi sợ hãi tột độ, cái con mèo đó chẳng lẽ nào có thuật thôi miên, khiến người ta bất động không thể làm gì.

Rõ ràng hoàn cảnh này, Tư Huyền và Trung Tài cũng không hề nhúc nhích.

Con mèo đen nhảy phóc một cái, đứng thẳng trên vai của ông Tư Huyền... hai đôi mắt Tư Huyền kinh dị nhìn nó một cái.

Nó lại nhảy một cái nữa sang vai của Trung Tài đứng bên cạnh... cái đuôi dài lướt thướt qua lại. Cuối cùng nó từ trên nhảy thẳng xuống bụng tôi. Hai cái chân chạm vào bụng cảm thấy rõ ràng...

Con mèo đến gần, áp sát hai con mắt vàng khè của nó vào mặt tôi. Tôi cố nhắn mắt, nhưng không được, hai đôi mắt bị nó hút lấy... không tài nào phảng kháng.

Bất chợp lấy một chân trước như người, kéo phanh áo tôi xuống, rồi móc từ trong đó ra cái nanh hổ của cha tôi truyền lại...

Nó nhìn chằm chằm rồi cười hô hố một tiếng rất khoái trá, sau đó lại quay người... chấp hai tay sau lưng rồi lửng thửng bỏ đi...

Chúng tôi vẫn cứ bất động như thế... từng giờ từng giờ trôi qua trong cơn hoảng loạn. Có lúc một bầy chó rừng đi ngang qua, tru tréo trong đêm, có con dừng lại đánh hơi... nhưng rồi bỏ đi.

Mãi đến lúc trời sáng, cả bọn mới bắt đầu cử động lại được...
Lượt xem:  lần

Từ khóa

- Đào Thị Thanh Tuyền - - Giáng Tiên - - Nguyễn Văn Sâm - - Phạm Thị Hoài - - Thái Phương - - Trần Quang Nghiệp - - unknow - (VB) 5 Agatha Ái Khanh Amanda Chong Wei - Zhen Anonymous Anton P. Arthur Conan Ấu Tím Bảo Ninh Bảo Toàn Bassett Bích Hà Bích Xuân Biển Chết Biển Xanh Bình Huyên Bình Nguyên Lộc Bùi Chí Vinh Bùi Hải Lý Bùi Hiển Bùi Hoằng Vị Bùi Thúy Hà Buzzati C. Cao Hành Kiện Cao Huy Thuần Cấn Vân Khánh Chiêu Hoàng Christie Chu Thị Thơm Chu Thu Hằng Cuny CV Diễm Trinh Diễm Tuyết Ðinh Lê Vũ Dino Doreen Clark Doyle Dương Bình Nguyên Dương Đình Hùng Dương Nữ Khánh Thương Dương Thụy Đào Lâm Đào Quang Vinh Đặng Anh Đào Đặng Huyền Đặng Thị Thanh Hương Đậu Hải Nam Định Hải Đinh Lê Vũ Đinh Linh Đoàn Phương Huyền Đoàn Thạch Biền Đỗ Đức Thu Đỗ Quỳnh Dao Đỗ Thành Đỗ Tiến Bình Minh Đỗ Tiến Thụy Đỗ văn Thục Đức Trí Quế Anh Fazil Fougère Gene giamagan Giáng Mi Gilbert Wright Guy de Maupassant Hà Kỳ Lam Hà Vân Hải Ninh Hajin Heinrich Boll Henry Hermann Hermann Hesse Hesse Hiền Anh Hoạ Mi Hoa Ngõ Hạnh Hoài Hương Hoài Yên Hoàng Chính Hoang Ðường Hoàng Đạo Hoàng Lan Chi Hoàng Nga Hoàng Ngọc Lễ Hoàng Ngọc Tuấn Hoàng Nhuận Cầm Hoàng Thu Diệp Hoang Vu Hồ Dzếnh Hồ Đình Nghiêm Hồ Hữu Tường Hồ Thi Ca Hồ Tĩnh Tâm Hồ Trường An Hồng Khắc Kim Mai Huỳnh Đặng Huỳnh Hữu Võ Huỳnh Trung Chánh Huỳnh Vân Tiên Hương Kiều Loan Hương Ngọc Hữu Phương Iskander J. Leibe Jacky Huy Jean Jennifer Kesten Khái Hưng Khiết Nghi Khôi Vũ Không Biết Khuê Việt Trường Khuyết Danh Kim Tuấn KinhSach_PhapAm KT La Lan Lagerkvist Lắp Ghép Hạnh Phúc Lâm Ngữ Đường Leo Lê Công Sơn Lê Du Miên Lê Hoài Lương Lê Minh Hà Lê Minh Nhựt Lê Minh Quốc Lê Mỹ Ý Lê Thị Nhị Lê Thị Thu Thủy Lê Thiếu Nhơn Lê Thu Thủy Lê Văn Thảo Lê Văn Thiện Lê Việt Điểu Liễu Hạ Thị Linh Bảo Linh Vang Lisa Cannos LuuLy Lý Thanh Thảo Ma Văn Kháng Mạc Can Mạc Ngôn Mai Hạnh dịch Mai Ninh Mai Thiên Mai Van Thai ( Tuyen Quang ) Manuel Rivas Margo Molthan Mari Mateescu Matsu Hideji Mi Guo-xian Miêng Minh Anh Môi Tím Mrozek Mường Mán Mỹ Dung Naipaul Nam Huỳnh Ng. Ph. Vĩnh Quyền ngọc phúc Ngọc Thùy Khanh Ngô Thị Bích Hiền Ngô Tự Lập Nguyen Nguyen Ngoc Hanh Nguyenthitehat Nguyễn An Hạ Nguyễn Anh Thư Nguyễn Bản Nguyễn Chí Thiện Nguyễn Công Hoan Nguyễn Duy Nguyễn Duy Cần Nguyên Đỗ Nguyễn Đức Hạ Huy Nguyễn Huy Thiệp Nguyên Hương Nguyễn Khải Nguyễn Khoa Điềm Nguyễn Kim Nguyên Nguyễn Lê Hồng Hưng Nguyễn Mạnh An Dân Nguyễn Ngọc Nguyễn Ngọc Minh Nguyễn Ngọc Tư Nguyễn Ngô Thùy Phi Nguyễn Nhật Ánh Nguyễn Phan Hách Nguyễn Phục Hưng & Hiền Vy Nguyễn Phúc Vĩnh Tung Nguyễn Phương Nguyễn Quang Sáng Nguyễn Quang Thiều Nguyễn Quốc Văn Nguyễn Thanh Hà (K.18 - ĐH Luật) Nguyễn Thanh Vũ Nguyễn Thị Anh Thư Nguyễn Thị Châu Giang Nguyễn Thị Long Nguyễn Thị Long An Nguyễn Thị Minh Ngọc Nguyễn Thị Mỹ Liên Nguyễn Thị Ngọc Nhung Nguyễn Thị Tê Hát Nguyễn Thị Thanh Bình Nguyễn Thị Thu Huệ Nguyễn Thị Vân Anh Nguyễn Thiên Ngân Nguyễn Thu Phương Nguyễn văn Đệ Nguyễn Văn Trang Nguyễn Việt Hà Nguyễn Xuân Hoàng Nguyên Xưa Nguyễn Ý Thuần Nhất Linh Nhất Linh và Khái Hưng Nhật Tiến Nhỏ Loan Nhỏ Mây Nhuận Pháp Như Bình Như Phong Như Thủy Nyy O. Henry O' Henry Olga Tokarczuk Par Perret Peter Cheyney Peytchev Phạm Hải Anh Phạm Phong Dinh Phạm Phương Nhung Phạm Sông Hồng Phạm Thái Lê Phạm Thị Hoài Phạm Thị Ngọc Liên Phạm Thị Thanh Mai Phạm Thùy Chi Phạm Trung Khâu Phan Cao Toại Phan Đình Minh Phan Hoàng Phan Hồn Nhiên Phan Thái Yên Phan Thị Thanh Tâm Phan Thị Vàng Anh Phan Thúy Hà Phan Tiểu Vân PHAN XUÂN SINH Phiva Phù Du Phùng Cao Bảng Phùng Thành Chủng Phuongtastic Pierre Bellemare Powl Quan Dương Quảng Diệu Trần Bảo Toàn Quân Thiên Kim Quế Hương Quỳnh Dao Raymond Carver Robert Zacks SachHocLamNguoi Satir Sầu Đông Slawomir Sông Biếc Sở Mộng Stendhal Svetoslav Tạ Mỹ Dương Tăng Văn Chung Tâm sự Tchekhov Tế Hanh Thạch Lam Thái Hoàng Thái Thị Tú Trang Thai Yen Thanh Nhàn TheMouse Theo KTNN Theo PNCN Thế Lữ thi cầm Thích Nhất Hạnh Thiên Vỹ Thiếu Hoa Thôi Hữu Tiến Đạt TinhYeu_HonNhan Tolstoy Tommy Tô Hoài Tôn Nữ Thu Thủy tôn thất phú sĩ Tôn Thất Phú Sĩ Tram Foodcourt Tran Thu TrangTho Trần Đăng Khoa Trần Hữu Hoàng Trần Minh Thuận Trần Mộng Tú Trần Quang Nghiệp Trần Quốc Cường Trần Thanh Hà Trần Thị Diệu Tâm Trần Thị Hạ Anh Trần Thị Huyền Trang Trần Thu Hà Trần Thuỳ Mai Trần Thùy Mai Trần Tiêu Triệu Bôn Triệu Huấn Trịnh Bửu Hoài Trịnh Công Sơn Trịnh Lan Thương Trung Trung Đỉnh TruyenCuoi TruyenMa TruyenNgan truyện ma truyện ma voz truyện ngắn truyện voz Trương Bằng Trương Nam Hương Tuệ Hả Từ Nguyên Tĩnh Tương Giang Typed by DUY LE unkno. unknown unkown Ưu Du V.S. Vành Khuyên Việt Dương Nhân Việt Đông Vĩnh Hảo Vinh Hùynh Vĩnh Quyền Virginia Võ Đình Võ Hoàng Võ Hồng Võ Phi Hùng Võ Phiến Võ Phú Võ Thị Hảo Võ Thị Xuân Hà voz Vũ Đình Giang Vũ Hoàng Chương Vũ Hồng Vũ Khỉ Vũ Ngọc Đỉnh Vũ Thị Thiên Thư Vũ Trọng Phụng Vương Hữu Lộc William Shakespeare Xuân Đình Y Ban Zhou-Hua

Đăng ký theo dõi qua Email

Đăng ký bằng email của bạn để nhận được tin mới nhất từ chúng tôi.

Liên hệ với chúng tôi

Voz is Beta Ver 1.0 | Copyright 2016 - 2017 | Super Code by Voz teams | Trở về đầu trang