Viết ra cho nhẹ vì thật sự chịu ko nổi. Tên nhân vật đã được thay đổi, cũng như lược bỏ nhiều chi tiết riêng tư đến mức mình ko dám kể ra.
Câu chuyện diễn ra trong vỏn vẹn chưa đầy 1 tuần. Kể từ khi mình bắt cuộc messcall đầu tiên của em. Với em có lẽ chỉ đơn giản là tâm sự với người lạ. Có thể rồi tất cả sẽ nhạt nhòa, như cách tôi tồn tại trong em.

Em kể rất nhiều, rất nhiều về cuộc sống hiện tại, những điều xảy ra trong quá khứ. Khi ông già em còn sống, khi bà già còn ở VN và chưa xuất hiện ông bố dượng ở bên Sing. Những cuộc cãi vã với bà nội, với mẹ ở xa những khó khăn chật vật khi em phải nghỉ học sớm và đi làm. Từng mảnh, từng mảnh ký ức không trọn vẹn của em cứ thế cứ thế bộc bạch, giãi bày ra với 1 thằng dời ơi đất hỡi ở tận Hà Nội xa xôi mà em vốn chỉ biết đến nó qua vài lần cùng nhau chơi game, dăm bài nhạc còi.
E: Em đang phân vân, có người tài trợ cho em vé ra HN, nhưng phải bay ngay đêm nay, mà "anh ấy" bận đi chụp kỷ yếu cả ngày sợ mệt. Hoặc em ở đây cày tiền tiếp.
M: Thôi, mày ra cmm đây, đêm nay anh đón mày, anh đéo muốn mày tiếp tục làm cái công việc ấy đâu.
E: Thì đâu có ai muốn làm đâu, cũng vì bắt buộc thôi, em chỉ muốn có chút tiền để ra HN.
Nội Bài 1h sáng. Mình có mặt ở đây gửi xe xong xuôi đi dạo vài vòng quanh sảnh A với E, xem lịch hạ cánh các kiểu. Em đi Việt Jet mà mình thì quên chả hỏi mã chuyến bay nên cứ đợi vậy thôi, đáp đất tự khắc gọi lại. Lúc call video em có cho xem hành lý gồm 2 thùng catton, 1 balo với còn cái case Pc chưa đóng thùng. Thế là gọi thêm thằng bạn đi cùng, vì chắc chắn 1 mình méo cân nổi 3 cái thùng với 1 con bé đeo balo.

2h30 thấy em đẩy xe hành lý ra, 3 đứa lóc cóc từ Nội Bài về Hà Đông. Mình để con bé ở phòng mình nghỉ ngơi, còn mình với thằng bạn ra CircleK ngồi nhậu.

M: Mày có đói ko? Ăn gì ko anh mua cho!
E: Mỳ ly.
Ngoài bắc này người ta vẫn gọi là mỳ hộp, cái đm luận mãi mới ra cái món ăn của con bé nói


Sớm hôm sau ngủ dậy, con bé có gọi điện cho “anh ấy”. Loáng thoáng câu chuyện thì đại loại là nhân vật “anh ấy” của em ở Bạch Mai, và chê từ Bạch Mai qua Hà Đông là quá xa, muốn em tự đi. Mình bắt đầu khó chịu và vô cùng ác cảm với thằng chó này.

M: Nó ko chịu qua đón em à? Ko thì anh chở qua.
….
Tối hôm đó hắn có gọi điện cho con bé, hỏi địa chỉ các kiểu. Tự dưng lại nao nao trong lòng, ko muốn để em đi, thật ko muốn để con bé vừa ra HN lại phải chịu thêm tổn thương nữa. Tầm 9h thì cũng có tiếng xe máy dưới cổng, mình xuống gặp ra giọng anh trai được gia đình nhờ vả chỉ để nhắc nhở đè nén cho thanh niên kia cân nhắc đừng làm gì quá đáng với con bé. Nói 1 hồi thì dám khẳng định rằng nó xiaolin cực kỳ nhiều. Mình có hỏi định cho con bé đi học nghề gì ở đâu thì bảo cho đi làm luôn – Ok vậy là đéo phải đi học nghề. Lúc đầu thì bảo tháng 10 củ, sau lại bảo đang thử việc 5 củ. Rồi mấy hôm bận cày việc ko đón đc con bé, trong khi mình nhớ em có nói với mình là bảo đi chụp kỷ yếu. Ok, và quan trọng nhất là bỏ học rồi thì kỷ yếu cc gì? Cứ coi như đi chụp với bạn cũ, thực sự điều đó quan trọng hơn em?

Để em đi, cảm thấy có chút tiếc nuối, mọi chuyện ngắn ngủi trong 4 ngày vậy sao? Thôi kết thúc cũng được. Nhưng giá như có thể kết thúc ở đó..
3h đêm em nhắn tin cho mình.
E: Giờ em qua anh ở nhờ 1-2 tuần được ko? Đây là quyết định của em, có gì em sẽ giải thích với anh sau. Em sẽ gửi anh tiền ăn.
M: Ừ, giờ qua à? Có cần anh đón ko?

E: Ko, ông ấy đang ngủ, mai cơ.

M: Vậy mai ngủ dậy khi nào muốn qua thì alo anh. Anh qua đưa em về.
Thật sự lúc này mình rất bực, mình rất muốn có 1 lý do nào đó để cho thằng kia mấy quả đấm vào mặt. Mày đưa con bé về kiểu gì để giữa đêm nó phải nhắn tin cho tao như này?? Tức nhưng biết mình chẳng thể làm được gì cả. Bất lực vô cùng.

Hôm sau qua đón em. Mình làm căng với thanh niên kia bắt hắn phải tìm chỗ ở cũng như công việc cho con bé trong tuần, nếu làm ko được thì để mình làm. Hắn bị sức ép ghê quá nên đẩy cho mình luôn. Mình cũng tính xin cho con bé ở BigC trong đêm qua rồi nên đưa thẳng em về. Em thích matcha, nên rẽ qua circleK mua cho em 1 chai rồi 2 đứa về phòng.

Mình thuộc dạng thanh niên mồm to ngoài đời, chả sợ trời đất gì cả giọng khá to và cứng nên quát cũng có uy.


Em bảo thích ăn trứng và thích mỗi trứng thôi. Tối đó thằng bạn cũng qua có mấy cái xúc xích với lạp sườn xào tạm lên. Riêng trứng thì mình để em tự làm vì có nhiều cách chế biến chả biết em thích ăn kiểu gì. Nhìn em làm mới thấy đời sống của em bên trong khổ đến như nào. 2 quả trứng + nửa chai nước mắm là những gì mình nhìn thấy.



M : Mày ăn như vầy lấy đâu sức mà đi làm hả em ? Thịt cá ăn vào mới có sức chứ – Nói rồi gắp cho em ít xúc xích.
M : Đây thằng H mày xem bên live coffee hay trong bigC còn chỗ nào cho con bé nó vào làm với. Nó yếu lắm xem cái vị trí nào nhẹ nhàng xin cho nó với.
H : Mai tao đến rồi hỏi cho, nói chung là cứ chuẩn bị tinh thần tuần sau đi luôn thôi.
Ăn xong mình với thằng bạn đưa em lên hồ Gươm. Vì em thích sách cho nên mình cố tình chở lên Đinh Lễ. Sau khi liếm xong que kem Tràng Tiền em cũng chọn được 1 cuốn. Bên này mình với thằng bạn đeo kính tri thức vồn cũng giả vờ ngâm cứu mà ko thấy ai hỏi có mua sách ko?

E : Em còn thiếu mỗi cuốn này là đủ bộ Diệc Lạc Vô Tâm. – Cười tít mắt.
Mình bị khựng lại. Rõ ràng con bé cười.. đáng yêu vô cùng. Thoáng chốc thấy bản thân mình thật sự rất muốn bảo vệ nụ cười ấy. Càng nghĩ càng thấy bất lực.. Mình hiểu rằng mình ko thể đi theo em mãi, em ko phải của mình, mình lại sợ em bị người ta lừa. Hà Nội, đâu có dễ sống đâu. Mình cũng lăn lộn trên này 6 năm trời rồi, mình hiểu, thằng nhóc kia hứa sẽ nuôi em và em ra đây theo cách ngốc nghếch như vậy à ?
Mấy đứa đi bộ từ Đinh Lễ lên đến gần đài phun nước thì em kêu mệt quá, đi ko có nổi nữa nên cả lũ dừng lại nghỉ 1 chút. Thấy thương em dã man, cơ thể yếu đuối, thiếu sức khỏe vậy sao làm được. Mình thấy bên đường có CircleK, biết em thích cái chai matcha trà xanh đó nên chạy qua xếp hàng mua cho em. Ko rõ thằng bạn mình đã nói gì trong lúc đó mà suốt cả đoạn đường về em cứ im lặng, ko nói gì, mặt cúi gằm xuống. Mình thương em. Có thể là hơn cả thế 1 chút rồi.
Về nhà gặng hỏi sao em buồn em nhất quyết ko nói. Mình cũng chả còn cách nào. Thôi thì đành nhắm mắt ngủ vậy.

-------------------------------
Thằng bạn rủ đi ăn nên chút về em sẽ viết tiếp vậy

Tiếp đoạn 2.
Vừa mới thiu thiu đi đc 1 tí thì nghe thấy giọng em nói rất khẽ, mình giật mình mở mắt ra luôn.
E : Lúc nãy em nói chuyện với anh H. Anh ấy bảo D lừa em – tạm gọi người trong mộng của em là D vậy.

M : Vậy là nãy giờ em buồn vì chuyện đó hả. Cái đm cái thằng H nó lại ngồi nói luyên thuyên đấy, để mai anh chửi nó.

E : Em ko biết.
M : Em có tin D ko?
E: Có.. tin cả anh, cả anh H nữa. Nhưng cũng ko thể ko tin D được..
M: Sao em ngố vậy, em ngu thật hay giả vờ ngu vậy?

Em khóc.. mình rất bối rối mỗi khi thấy con gái khóc. Ko biết phải làm gì cả nên chỉ ôm em vào.. ôm thật chặt. Vuốt ve mái tóc em.. thơm thật đấy.
M: Thật ra bọn anh chẳng biết gì về D, để mà đánh giá được chính xác con người của cậu ấy thì chắc chắn ko rồi. Có thể suy nghĩ của bọn anh đúng, cũng có thể sai. Con người ta khi sống đủ lâu thì sẽ thức tỉnh 1 cái giác quan nhận biết kẻ đối diện có đáng tin tưởng hay ko.

E : Em nghĩ anh H cũng muốn tốt thôi… - dụi đầu vào ngực mình tiếp.
M: Anh cũng nói rồi đấy, chưa chắc những gì bọn anh nghĩ đã đúng mà. Đừng để tâm quá. Anh cũng hiểu vị trí của mình, thật lòng mà nói anh thương em lắm, nghe câu chuyện xong thật muốn dang tay ra bảo vệ em

Lúc sau thì em nín, hai đứa đùa nhau đến gần sáng chẳng ngủ nữa luôn



Lại kể thêm 1 chút. Cái lần đầu mà em gọi messcall kể lể vào mấy hôm trước, ấy là khi em phải nghỉ công việc cũ và vì muốn ra HN với thằng D mới được 1 người bạn trong Sài Gòn dắt mối cho các cụ bên thiên địa. Khi đó mình nghe thấy thương, người ta vẫn bảo ko nghe cave kể chuyện. Mà thật sự mình quen biết em trước khi em làm công việc ấy, dù chỉ qua facebook, chơi game cùng nhau nhưng mình chắc chắn chuyện em kể ko phải chuyện cave. Và thằng D này thì hoàn toàn ko biết việc em làm, từng đồng tiền dơ bẩn trên xác thịt em mang ra đây là vì nó.
Đến gần sáng 2 đứa mới lăn ra ngủ. Mình thì chuẩn bị cơm nước bữa trưa rồi gọi em dậy. Gọi hoài gọi mãi, em nhăn mặt khó chịu rồi rúc đầu vào lòng mình ngủ tiếp ngon lành. Nhìn em.. thật sự thương lắm, tất cả suy nghĩ trong mình chỉ là tức, bất lực, chẳng làm được gì hơn cả.
M: Ở nhà vầy buồn ko? Mấy hôm ko đc chơi game, ăn xong hai đứa ra net ngồi nhé!
E: Gật gật !
Lại kể chút về bản thân, mình hiện tại thì đang có dự định qua thu sẽ vào Sài Gòn tìm con đường theo đuổi đam mê. Lúc trước đi làm sự kiện ngoài HN cũng giành dụm được chút tiền ổn ổn, vì bản thân cũng ko biết khi nào sẽ đi nên vừa mới xin nghỉ việc để các project khỏi dính đến mình ko anh em trong công ty sau này làm tiếp lại khó. Thành ra em ra HN đúng đợt mình vừa nghỉ việc, nên gần như chỉ giành thời gian cho em.
Ngồi net về thì mình chở em đi mua cái quần dài để có cái mặc đi làm. Sang ngay bên chợ sinh viên mua, em thấy váy kéo kéo mình. Mình dừng xe cho em chọn. Lúc đứng chọn con mụ chủ sạp hàng ra nói liền 1 lèo blabla… thấy em lấy 1 cái ra, mình thanh toán tiền. Tính mua tiếp cho em cái quần với cả cái áo phông đẹp đẹp mặc cho hợp cái váy dài thì em leo lên xe kéo mình liên tục.
E: Ra khỏi chỗ này đi anh.
M: Sao đấy, anh mua thêm cho
E: Đông người quá..
M: À ừ, rồi đi luôn.
Đã rất nhiều lần mình cũng suy nghĩ về câu “Đừng nghe cave kể chuyện” nhưng mà rõ ràng nếu chuyện của em là chuyện cave, nếu em muốn lợi dụng mình thật thì lúc đó sẽ ko đòi về ngay mới đúng. Mình vội chạy xe ra ngoài.
E: Hồi nãy con mụ chủ quán nói nhiều quá, mà còn nói to nữa.. ở đấy đông người quá em bị căng thẳng.
M : Đệch mẹ thế là mày thích màu hồng nhưng lấy nhầm màu trắng phải ko?

E: Thích hồng hơn, mà thôi trắng cũng được. Tại bà ấy nói nhanh quá não em ko có xử lý kịp ._.

M: Thôi, lần sau anh sẽ đưa mày vào shop quần áo vắng vắng cho dễ, với có gì anh đứng ra mua vậy, em chỉ cần chọn thôi đỡ phải nghe người ta nói nhiều. Mai anh mua thêm cho cái áo phông mặc nhé!
E: Thôi ko có cần, mặc vầy đc rồi em có quan tâm lắm đến ngoại hình đâu.
M: Mặc vầy là kiểu gì? Mày tính mặc cái váy này với cái áo Fnatic à? ( áo Hoodie LoL – tuy nhiên mình với em quen qua Dota ko phải LoL )
E: Đúng rồi!
M: … cạn mẹ lời.


Về nhà, mình bảo em thay thử cho mình xem. Con bé có vẻ háo hức và thích lắm. Mặc vào cứ nhảy nhót tung tăng. Thề.. ko biết dùng từ gì để mà diễn tả cái sự xao xuyến khi ấy nữa.
Em ngồi xuống lôi đt ra chụp tấm hình, rồi gửi qua mess của D. Mình nhìn thấy, cảm xúc như tụt mẹ từ trên fanxipang xuống lòng đại dương.

Buổi tối ăn uống xong mình chở em qua gặp thằng H bạn mình để trao đổi qua về công việc, đại loại là nếu làm ở quầy rau trong BigC thì khi nào làm cũng đc, bổ sung hồ sơ sau cũng ko sao. Còn quầy khác thì phải chờ vài ngày, cứ vào xem thử xem thích đứng quầy nào thì bảo nó 1 tiếng.
Về đến nhà cũng muộn, 2 đứa ngồi xem phần 5 Lưỡi Hái Tử Thần. Máu me be bét vcc

E: Em cho anh mấy phút suy nghĩ. Lựa chọn 1 trong 2 phim đi. Em gội đầu vào rồi xem tiếp.
M: Tý tính.. ghê vãi nồi ra ấy.
E: À dầu gội nhà mình đâu anh?
M: Đây còn 2 gói nhỏ ._. Bình thường anh ở 1 mình toàn sài cái này lười mua chai lớn.

E: Chả biết có đủ ko, tại em ko nhìn thấy nước xả cái hết dầu luôn.
M: Thôi đây để anh vào gội cho mày. Mai anh mua cho chai to gội cho sướng.
E: Mua sunsilk nhé anh, sunsilk đen ấy. Em thấy rẻ mà gội thích.
M: Ừ rồi, chiều mày hết. – Đệch bà cái tóc của mình thì nó xơ toàn gội rejoice, mà thôi đã sĩ thì sĩ đến cùng.
Đây là lần thứ 2 mình gội đầu cho người khác


M: Anh tức quá, anh chả có khả năng làm gì cho em cả. Thôi đc rồi, ở đây, ở HN này anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ ko để điều gì khiến em phải tổn thương nữa.
E: Trời ơi! Cảm động quá.. rớt nước mắt lun nè!

M: Cái đm…

Mình bắt đầu cảm nhận rõ được sự rối loạn trong cảm xúc bản thân. Bắt đầu có những suy nghĩ điên rồ chớm lên trong đầu về mình và về em. Tới phiên mình. Chẳng ngần ngại chút nào khi em gạ hỏi về dăm câu chuyện cũ, mình kể hết 1 lèo, những điều mà đến ngay cả mấy thằng bạn thân của mình cũng chỉ biết loáng thoáng. Ừ thì mỗi người đều có cho mình những nỗi đau và định nghĩa về hạnh phúc riêng. Mình giật mình nhận ra đúng chắc chắn đây ko còn chỉ là thương em, hay đồng cảm gì với em cả.
M: Tới đây thôi.. anh thấy khó nói đoạn sau rồi.
E: Nói đi, nói nốt đi xem nào!
Cái vẻ phụng phịu trên gương mặt em thật khiến người ta khó mà từ chối được. À ko chắc, nhưng mình chắc chắn bản thân ko đủ cứng để mà đối diện với ánh mắt ấy thêm nữa. Thật điên rồ. Trong từ điển lối sống của mình, mình ghét nhất là 1 thằng từ trên trời rơi xuống bỗng dung xen vào tình cảm đang tốt đẹp của 2 người. Và giờ mình đã trở thành chính loại người mình ghét nhất.

M: Anh nói xong em quên ngay nhé! Ko được suy nghĩ, ko được nhớ lại.
E: Ko chắc.. hihi – mặt gian vô cùng

M: Cảm xúc của anh đang rất ko ổn định, anh cũng ko biết nữa. Ngay từ cái hôm em call cho anh tới tận giờ, anh đã suy nghĩ rất nhiều nhưng ko tìm ra hướng giải quyết, là giải quyết vấn đề của chính bản thân anh.
M: Anh nghĩ.. Anh thích em rồi.

E: … uhm có thể là anh nghe xong chuyện, anh thấy đồng cảm và được chia sẻ.
M: Ko, ko phải, anh cũng 25 rồi, ko còn bé nhỏ, ko phải mới lần đầu được chạm tay 1 cô gái nữa. Anh từng trải qua nhiều cảm xúc trong tình yêu. Anh ko biết mình đang bị làm sao, anh ko còn phân biệt được mọi chuyện, đúng sai – phải trái nữa. Tất cả chỉ vỏn vẹn xảy ra trong chưa đầy 1 tuần. Nhưng đó là điều duy nhất anh chắc chắn lúc này. Anh thích em!
Rồi mình lại ra hành lang châm lửa để tự giữ bình tĩnh. Nhận ra rõ ràng mình đang bị sock cảm xúc. Cũng khoảng gần 1 năm rồi, kể từ ngày chia tay nyc mình mới gần gũi với con gái đến vậy. Có đôi lần cũng tiếp xúc với người khác giới nhưng gần như ko thể có cảm xúc nên chẳng đi đến đâu. Em đến làm mọi thứ trong cuộc sống mình bị đảo lộn. Tất cả kế hoạch, dự định bị đình trệ. Cũng công nhận là dại gái đi, mà thật sự lúc này mình chỉ muốn sống cho em thôi.
Lúc sau thì hai đứa lại nằm xuống, 4 mắt nhìn nhau, rồi đùa đùa cợt cợt trêu nhau cười. Con bé rất thích chọc tức mình, và lợi dụng sơ hở để thọc lét. Cho đến khi con bé rờ môi vào cổ. Cả người mình nóng ran, và dật nẩy lên.

M: Anh xin lỗi!
M: Em có ghét anh ko?
E: Lắc!
M: Em có sợ ko? – run run
E: Lắc!
M: Anh yêu em.
M: Anh nghĩ mình thật sự yêu em!
Đến đây thì mình thật sự ko thể kiềm chế bản thân nữa. Lao vào và tiếp tục hôn em. Lần này lâu hơn cũng phê hơn lần trước. Cả người như có luồng điện xẹt qua tê dại cả đi và mất hoàn toàn lý trí. Rồi đầu lần xuống và rờ môi, lưỡi lên khắp cơ thể em. Từ tai.. cổ.. rồi xuống dưới nữa. Cả người em run lên, ôm chặt lấy mình. Cánh tay thì theo bản năng tự đi tìm đến những vùng kín trên cơ thể em. Có thể là đã quá lâu rồi mình ko được gần gũi với con gái nên cảm thấy rất kích thích, nhưng mà rõ ràng là em chuyên nghiệp hơn nyc của mình nhiều.


Ngớ ngẩn nhất chính là khi nhận ra mình ngớ ngẩn.

Mở điện thoại lên, tính vào fb messcall cho thằng bạn để kể lể. Ko ngờ lại thấy tin nhắn được gửi từ fb của mình cho thằng bạn.
- Anh H, anh đi tìm anh Đạt đi, em sợ anh ấy nghĩ linh tinh rồi làm gì xấu.
Và cả cuộc gọi nhỡ từ fb nữa. Do máy tinh mình chẳng bao giờ tắt cứ để mở nên có lẽ em đã vào và nt cho thằng bạn. Chỉ là nó ko onl. Thấy đt rung chuông “Bạn nhận được đề nghị gọi lại từ 012xxxxxxx”. Mình vội nt cho em luôn.
- Thôi khỏi gọi, anh về ngay đây

Vừa mở cửa phòng đập vào mắt mình, em nằm nửa người trên giường, đầu thì đập xuống đất. Mình hoảng quá chạy lại đỡ em dậy, gào lên.
M: T ơi em sao vậy, em bị sao thế, em đừng làm anh sợ..
M: Em mở mắt ra nói gì đi.
M: Anh gọi cấp cứu cho em nhé!
Đoạn em dật dật tay áo mình, vẫn ko nói được gì. Mình ôm chặt em vào lòng, cảm giác đau khổ, tội lỗi vô cùng. Thật chứ nếu nhỡ em có chuyện gì, chắc chắn mình sẽ ân hận suốt đời. Mình ko rõ tình cảm của mình đến đâu, nhưng sự lo lắng này đã chứng mình cả rồi. Chắc chắn mình đã yêu em rồi.
M: T ơi em nói gì đi.. anh sợ quá
E : Em ko sao.. hồi nãy em căng thẳng quá.. thiếu oxi nên bị ngã thôi. – giọng em thều thào
M : Anh bế em nằm lại nghỉ nhé, em có ăn sáng ko ? Anh có mua bánh bao này.
E : Lắc lắc ! – ôm chặt lấy mình.
M : Tại anh cả.. tại anh mà em khổ như vầy, anh đúng là cái thằng khốn nạn.
E : Ko phải tại anh. – ôm chặt hơn.
Một lúc thì mình bế em dậy nằm lại rồi đắp chăn cho em. Càng nhìn em càng thương xót, xen lẫn yêu thương. Một thoáng trong đầu mình đã muốn vứt bỏ đam mê để chăm sóc cho em. Cái khoảnh khắc ấy, mình ko muốn em đi làm những công việc chân tay, từ từ rồi mình sẽ tìm những việc nhẹ nhàng cho em. Mình sẽ chẳng đi Sài Gòn nữa, ở đây với em, lo cho em hoặc sẽ cùng em trở về thì cũng được. Em muốn như nào mình cũng sẽ đồng ý hết, chỉ cần em ở đây với mình, chỉ cần được ôm em như thế này, lo lắng cho em mỗi ngày.
M : T này. Bây giờ em có ghét anh ko ?
E : Lắc – ôm ôm
M : Nếu hồi nãy anh cố tình đi quá thêm chút nữa em có ghét anh ko ?
E : Lắc – ôm càng chặt.. đệch mẹ sắp ngộp thở rồi !

M : Vậy T có yêu D ko ?
E : Gật!

Cái đcm đời vốn ko như mơ mà, mình đã nghĩ mình và em sẽ là của nhau cơ đấy. Đến tận thời điểm đang type những dòng này mình vẫn ko thể hiểu nổi cảm xúc của em khi ấy. Chẳng hiểu em nghĩ gì. Có thể là mình ảo tưởng, nhưng rõ ràng em có lo lắng cho mình thì mới nt cho thằng bạn, rồi call các kiểu. Em có tình cảm với mình ko ? Mình thật sự ko biết nữa. Nhưng mình yêu em là thật. Mình tôn trọng em và ko muốn làm em tổn thương. Thôi thì ít nhất là lúc này đây mình sẽ ko làm lại điều ấy nữa. Thật ra chỉ cần được ôm em như thế này đã đủ hạnh phúc rồi.
Hai đứa lại ôm nhau ngủ tới trưa mới dậy. Mình thì chỉ ngủ đc có hơn tiếng rồi dậy do chuông đt kêu. Thế là đi xuống đường call cho thằng Tuấn. Cũng là 1 thằng bạn thân của mình. Trong đám bạn thì Tuấn là thằng mình tâm sự nhiều chuyện khó nói nhất. Những gì đêm qua kể với em cũng đều kể với nó rồi, lại đang sock cảm xúc như vầy nên phải tìm chỗ để xả ngay. Mình lại ngồi kể lể hết mọi chuyện về em cho nó nghe.
- Con bé này nó xa nhà rồi sớm muộn nó cũng sa ngã thôi, mày có cố gắng tiếp tục cũng chả đi đến đâu
- Tương lai của nó giống như đã được sắp đặt từ trước rồi vậy. Sau thằng D thì nó vẫn sẽ bám víu lấy mày, có thể vẫn chịch choạc đủ kiểu nhưng cũng chả là gì của nhau đâu.
- Rồi cho đến khi nó gặp được 1 thằng đại gia lo được tất cả cho nó. Khi ấy cuộc đời nó lại rẽ sang chương mới.
- Nói chung là chả giải quyết được gì. Con gái nó dễ thay đổi, thay đổi môi trường sống sẽ càng khiến nó thay đổi nhiều nữa. Dứt ra được sớm thì tốt.
Ấy thế mới nói cái ngu nhất chính là khi biết rõ ràng là mình ngu nhưng vẫn cứ đâm đầu vào

Mình vào nhà hấp lại mấy cái bánh bao cho em. Rồi gọi em dậy ăn trưa ko lỡ bữa. Ăn xong thì hai đứa lại ra net ngồi chơi cả buổi chiều. Thật ra thì mình méo thích lắm vì em muốn ra đánh LoL chứ ko vào đánh dota cùng mình.
16min Spectre 3/0/6 radian – giày phalse + ring 850. Đang cảm giác thế giới này là của bố mày ez 25mmr thì quay sang màn hình em định khoe. Thấy em đang chat với D, thằng D rủ em tối đi café cà pháo gì đó, em cười tít mắt. Ghen vcl, cái lúc đó chán ko chịu nổi. Mình quyết định lao thẳng vào trụ 3 team bạn feed. Chat all: “report me pls, I want to get 9 report”. Méo biết có đúng ngữ pháp ko mà mấy thằng trash ở Sea chắc chúng nó hiểu

M: Ừ thế tí nữa mày đi ăn với thằng D chứ gì. Anh đỡ phải chở đi! – kiểu cố tình méo muốn cho ăn.
E: .. Dạ!
Vào soundcloud nghe nhạc thế nồi nào cái auto play nó chạy qua bài Loanh Quanh. Tự dưng thấy não nề! Cái giai điệu cứ vang lên trong đầu mình.. «Nếu tôi có nhạt nhòa, trong tâm trí anh.. cũng đâu bất ngờ». Ừ phải rồi, qua vài ngày nữa cũng sẽ phải để em đi thôi, rồi mình sẽ nhạt nhòa trong em, em sẽ chả còn nhớ gì về mình nữa. Cái đm em luôn ! Em thấy mình nằm ườn ra chán đời, thì chạy ra hỏi han các kiểu. Cái đệch mẹ em again. Như vầy gọi là vừa đấm vừa xoa à ? Rõ ràng em biết mình đang ghen mà.
Tầm 7r tối thì thằng D cũng đến đón em. Mình cũng tức, tự dắt xe ra đường hóng gió. Đến 11h về cũng chả thấy em gọi điện gì cả. Thôi xong. Cái đm các thím biết mình nghĩ gì rồi đấy. Ghen, ghen vô cùng. Lại loanh quanh. Lại ức, muốn khóc vcl. Rõ ràng mình yêu người ta, rõ ràng mình biết thằng kia ko tốt với người ta, nhưng mình ko làm được gì cả, dương mắt nhìn chúng nó đi qua đêm với nhau. Nghĩ đến đây lại dắt xe lên hồ ngồi, cho hết mẹ nó cái đêm dài đi.

Tầm 3h mình về phòng thì thấy mess em gửi qua fb từ 1h trước.
E : Anh.
E : Anh ngủ sớm đi, mai dậy qua rước em với.
M : Anh vừa trên hồ về. Thế là qua nhà D à ? Anh tưởng hai đứa kiếm chỗ riêng tư ?
E : Ko em qua đây lắp thử Pc chơi game thôi.
M : À ừ ! thế là anh lại phải qua đón à? – cay cú thì nói vậy thôi chứ thương em lắm

E : ….
M : Thôi được rồi. Anh qua, mày ngủ sớm đi, mai anh dắt đi xem công việc.
E : Em chơi thêm tí nữa, từ hôm ra đây tới giờ mới đc vô OW với Diablo 3
M : Ừ thế mai khi nào muốn về thì call anh, anh qua.
E : Dạ.
Phòng thằng kia thì 3 thằng con trai, mình nghĩ chắc cũng đéo đến nỗi chúng nó four some thật đâu. Nghĩ thế đỡ cay hơn tí nhưng vẫn cay. Lúc đó mới quyết định vô voz đăng bài giải tỏa.
Đêm hôm ấy ngồi nói chuyện với thằng H, mình cũng nói thẳng luôn là tao có tình cảm với con bé cmnr. Nó cũng khuyên thôi dứt ra sớm là tốt vì rồi mọi chuyện cũng sẽ chả đi đến đâu.
H : Ông anh chỗ quán tao hay hát có bảo : «Cái đám trẻ chúng mày vẫn yêu nhau theo kiểu tìm điểm chung của nhau rồi có tình cảm. Nhưng rồi đến một ngày tan vỡ vì những lý do nhảm nhí. Ấy là chuyện dễ hiểu. Muốn bền lâu, người ta có thể chẳng cần có điểm chung nhiều, cái quan trọng nhất là định hướng chung. Khi hai đứa có chung định hướng thì mới có thể ở bên nhau đi những bước dài được».
Vào cái thời điểm này mình cũng chán nản lắm. Chẳng thể tiếp tục mối quan hệ như vậy được. Rõ ràng là yêu em mà phải trơ mắt nhìn em đi qua đêm với thằng khác ? Và cả 3 chẳng có 1 mối quan hệ nào rõ ràng hết. Mình sẽ ko chịu nổi cái cảm xúc này thêm nữa. Nhất định mai sẽ phải đưa em đi xem công việc rồi kiếm chỗ ở mới cho em thôi.

1h chiều em mới nhắn cho mình bảo dậy rồi, kêu qua đón. Mình mặc quần áo vào qua luôn, may tầm đấy HN lại vừa tạnh mưa. Ko thì 2 đứa cận 7 diop đi đóng lưỡi hái tử thần 6 cmnl ! Qua chỗ thằng D đưa em lên BigC luôn. Suốt dọc đường hai đứa ko nói với nhau gì ngoài công việc. Một phần mình ko muốn đề cập tới chuyện khác, còn em cứ như có điều gì muốn nói mà chẳng mở mồm ra được.
M : Đấy mày xem đi thích quầy nào thì vào quầy đó thôi. Xong một hai hôm nữa có chỗ ở chuyển ra ở riêng thôi.
E : …
Đưa em đi vòng vòng bigC, ngồi ăn đùi gà rồi chở em về phòng mình. Cả đường hai đứa chẳng nói với nhau câu nào. Mình chẳng biết em nghĩ gì. Mình sợ tổn thương bản thân nên xù gai nhím lên, muốn ôm em, muốn xoa đầu em, muốn giữ chặt em.. mà sợ em ko thích. Mặt em buồn rười rượi. Mình cũng đau lắm. Chẳng biết phải làm sao hết. ‘Nếu tôi có nhạt nhòa trong tâm trí em.. cũng đâu bất ngờ.’

Về phòng em lôi trong balo ra con gấu bông lớn. Nằm ườn ra quay mặt vào tường như giận dỗi mình. Mình cũng chả hiểu. Mình thì nghĩ có lẽ em muốn giữ khoảng cách.. chẳng dám đến gần em nữa.

M : Thiếu con gấu ôm ko ngủ nổi nên phải mang qua đây hả.
E : …
Em chả nói gì, mình chán, nằm vật xuống. Thi thoảng ngó sang nhìn em, em chả đoái hoài gì mình. Ừ mình buồn thì biết mình buồn thôi, chứ sao giờ ? Mình sợ mình đau, sợ em đau. Thôi.. ừ thì đúng là có duyên, nhưng sai thời điểm thật rồi. Nghĩ vậy lại ngồi dậy viết lách, cũng muốn cố gắng hoàn thành câu chuyện ngớ ngẩn còn dở dang này cho xong.

Được 1 lúc thì thấy em trở mình, mình vội quay ra kéo chăn cho em, rồi ngồi cạnh xoa đầu em. Em lại dụi đầu vào mình. Mình muốn ôm em vào.. mà ko dám nằm xuống cạnh em.

M : Em tỉnh chưa ? tối rồi, mình dậy ăn tối nhé ?
E : … chở em về !
Mình ngồi phờ phạc ra. Chuyện gì thế này..

M : Em vừa nói gì…
E : Chở em về !
M : Hay anh đưa em đi ăn đã..
E : Em muốn về !
Cười ! Mình có là cái gì của người ta đâu. Anh trai zone ? đớp bả zone ? osin zone ? Dù là cái gì đi chăng nữa mình cũng chả có tư cách nào để giữ em lại hết. Ok. Vậy thì đưa em về thôi. Có thể kết thúc ở đây sẽ là tốt đẹp cho mình. Nghĩ vậy mình dậy thu dọn nốt những đồ lặt vặt của em. Giúp em cất vào balo.
M : Em có thể nói anh nghe chuyện gì xảy ra được ko ?
E : Ko !
Em dứt khóat là vậy nhưng nhìn đi, em soi gương xem. Nét mặt của em, mình ko chịu nổi. Nhìn em như sắp khóc vậy. Em rõ ràng đang phải làm những điều em ko muốn. Tại sao em ko nói với mình ? Tại sao ?
Lại 1 con đường câm lặng. Ko ai nói câu nào. Mình biết em có điều không nói được, còn vị trí của mình. Mình chẳng ở đâu trong tim em cả. Thôi bỏ đi

M : Alo, D à ? Tôi Đạt đây.
D : À ừ, có chuyện gì thế ?
M : Tôi vừa đưa T qua nhà ông rồi, ông đang đâu đấy, anh em đi uống nước nói chuyện tí !
D : À tôi đang nhà, mà giờ phải đi uống bia với mấy ông trên cty.
M : Thế mấy giờ về ? Qua gặp nhau cái, trao đổi vài việc rồi tôi giao con bé lại cho ông.
D : Ừ thế tầm 9 – 10h xong rồi tôi qua.
M : Ok, nhớ qua và đừng để T biết gì nhé !
Giọng mình cũng khá hầm hố lúc ấy, chắc nó cũng đoán được phần nào. Mình đã xác định là lần này gặp sẽ có xô xát rồi. Mình là loại người sống rất rõ ràng. Vay ai phải trả, ai nợ phải đòi. Khi quyết định bấm gọi cho thằng D là mình đã suy nghĩ trong đầu sẽ để nó đấm 1 phát. Vì mình đã đụng chạm vào cơ thể ny nó, coi như trả cho nó món nợ ấy. Rất may là mọi chuyện chưa đi quá xa vào cái hôm ấy. Nếu ko thì vài quả đấm sao mà trả được. Và 1 phần do mình cũng thật sự muốn đấm cho nó mấy phát vì những gì nó đối xử với em. Có lẽ lần này gặp mặt nhau sẽ là kết thúc cho tất cả. Hy vọng nó ko đàn bà tới mức đéo dám ra gặp mình.


9h tối thằng D gọi điện cho mình. Hẹn chỗ ngay gần khu mình ở, mình đi bộ ra vinmart gần nhà, mua 2 lon ken. Thuốc thì xỏ túi bao thăng long mềm rồi. Ngồi chờ nó ở điểm hẹn. Trước đó mình cũng có gọi điện cho mấy thằng bạn chuẩn bị để ra vớt xác về. Cuối cùng thì hẹn gần nhà nên mình cũng méo nt địa chỉ cho chúng nó nữa. Về cơ bản, mình chỉ muốn giải quyết 1vs1.

M : Giờ cũng chả còn gì để dấu diếm nữa. Nói thẳng ra, ông nói cái gì thật cái gì giả tôi biết hết. Tôi sống ở HN này 6 năm, vật lộn đủ nghề gặp đủ loại người rồi.
D : …
M : Tôi nói thẳng là tôi chả phải người nhà gì của T. Là tôi thương con bé, và tôi cũng ko ngờ mình lại thích nó. Chính vì thế tôi có rất nhiều cái tức muốn đấm ông.

M : Tại sao nó nói với tôi ông chưa từng nói yêu con bé ? Tại sao cả 2 lần con bé ra đây ông ko đón nó, để nó khổ vậy ? Tại sao ông có thể tin tưởng để nó ngủ ở nhà 1 thằng khác ? Và tại sao ông có thể đưa nó về 1 cái phòng đến 3 thằng con trai như vậy ? Tôi đéo biết ông yêu nó như thế nào ! Nhưng dẹp con mẹ nó dăm cái lý thuyết rác rưởi ngôn tình đi. Sống ở đời này, quan trọng nhất là sự an toàn. Còn sống mới yêu thương được, phải sống tốt rồi mới biết được mình sống vì gì ? vì ai !

Thằng D ngồi giải thích 1 tràng rất dài và hãm lìn, tất nhiên là mình đéo tin những gì nó nói. Bởi nếu nó thực sự yêu em, nó phải nghĩ được đến những điều trên, và công việc hay bất cứ cái con cặc gì đều có thể xin nghỉ xin trích ra dăm ba tiếng vì em. Cái con mẹ gì chứ ? Đàn ông phải đặt sự nghiệp lên đầu ? Cũng đúng, nhưng nó ko đồng nghĩa với việc bỏ quên yếu tố con người. Có thể để em ở nhà, đi làm cả ngày, có thể để em tự bắt xe bus đi đâu đó theo ý em. Đó là khi em đủ hiểu biết về HN chứ ko phải là 1 con bé mới ra HN 2 lần, đến tên cái con phố nó ở nó còn chả nhớ ! Lấy cái gì đảm bảo sự an toàn cho em ? Công việc và dăm cái thứ khác nó thực sự quan trọng tới mức vậy sao ? Nếu đàn ông là phải như vậy, OK mình đéo phải đàn ông !
Mình từ bỏ nhiều thứ để theo đuổi đam mê. Cái gì cũng có thể bỏ, chỉ duy nhất trách nhiệm là ko bao giờ được bỏ. Quan điểm của mình, 1 thằng đàn ông đéo cần phải đầu đội trời chân đạp đất, làm cái gì to tát cả. Trước hết là trách nhiệm với gia đình, với phụ mẫu sinh thành, sau đó là với người thân, bạn bè. Vì thằng D mà em ra đây, rõ ràng nó phải chịu trách nhiệm cho việc này, phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của em ở đây chứ đéo phải thấy khó đùn đẩy cho mình. Mình muốn đấm nó lắm rồi.
M : Bỏ kính ra !
D : Bây giờ ông muốn gì ?
M : Tao đã động chạm đến ny mày rồi. Đấm tao ! Tao nợ mày 1 quả đấm !
D : Việc gì phải như vậy ?
M : ĐM MÀY HÃY THỂ HIỆN CHO TAO THẤY MÀY DÁM BẢO VỆ CON BÉ ĐI ! ĐỪNG CÓ ĐÀN BÀ YẾU ĐUỐI NHƯ VẬY – Mình gào lên.
M : NẾU MÀY THỰC SỰ KO RA TAY, THÌ MÀY SẼ HỐI HẬN ĐẤY THẰNG CHÓ. ĐỪNG NGHĨ HÔM NAY TAO SẼ BỎ QUA CHO MÀY !
……………………


……………………


M : Chúc hai đứa suôn sẻ ! Chúc mày giữ được mình !
Về phòng vào nhà tắm, mở vòi ra cho xối xả nước vào mặt, thở hổn hển. Ban nãy có thằng H qua, nhưng mình khóa cửa ko cho nó ra. Thằng H nhìn mình thấy hốt quá méo dám nói gì ngồi im thin thít. Lúc ấy mà nó mở mồm ra chắc mình tọng mẹ cả cái vòi hoa sen vào mồm nó luôn.

Lại châm lửa lên, mình rất cần lấy lại bình tĩnh lại lúc này. Giờ mới giật mình nhớ ra hồi nãy có tin nhắn của em mà mình chưa đọc.
‘Cảm ơn anh mấy ngày qua, Làm phiền anh rồi. Những việc còn lại em sẽ tự trao đổi với anh H. Có thể em không hiểu chuyện. Nhưng em cũng không phải loại ngu ngơ. Em cũng lò mò đoán được những gì hai anh nói hôm qua. Em buồn vì những gì anh nói khi sáng. Em buồn vì anh ko ôm em khi tối nữa. Em sẽ giữ khoảng cách. Như anh muốn. Em cám ơn.’
Hóa ra là vậy, mình đã hiểu sai tất cả, mình đã nghĩ em ko muốn nói chuyện với mình, mình đã nghĩ em mới là người muốn giữ khoảng cách. Nhưng quá muộn rồi.

Mình nhắn lại vỏn vẹn chỉ ‘Anh yêu em’. Vậy thôi, chẳng còn gì để mà nói thêm với nhau nữa. Tạm biệt em. Hy vọng nếu là cái duyên, ngày gặp lại, anh còn tìm thấy nụ cười hồn nhiên ấy. Từ em.