// //]]>
Đang tải...

Thứ Hai, 24 tháng 4, 2017



Đầu đuôi là thế này, mình đơn phương nhỏ này lâu rồi. Mà không có ra mặt, chỉ là bạn gặp qua người quen. Lâu lâu cũng có chở đi trà sữa, ăn lẩu này nọ. Ăn uống vui chơi thì nói chuyện bình thường không hề đề cập tới chuyện tình cảm. Mà đợt nhiên gần một tháng đổ lại nó ít nhắn tin, với rủ đi chơi thì không hay đi nữa.




Mình vẫn rủ được 10 lần thì đi khoảng 3 lần. Rồi đợt im sau khi ẻm về quê lên thì ít liên lạc. Rồi thời gian qua cái mình có bồ mới. Ẻm biết mình có bồ thì mới bắt đầu nhắn tin rủ đi ăn. Rồi chiều hôm đó sau khi chở đi ăn chè trên đường về thì mình mới buộc miệng nói chơi là "Hồi xưa mình có thích P đó, mà lúc đó mới quen nên không có dám nói hơ hơ". Mình nói kiểu chơi chơi thôi, bởi vì có còn thân như hồi xưa nữa đâu. Thế đéo nào ẻm im một chúc rồi ôm nhẹ cái hông mình (mình chở em trên con zubiter) rồi nói "Ngày ấy P cũng đợi C, P chờ C nói mà C có nói đâ...". Chưa dứt chữ xong thì ẻm im mẹ nó rồi.




Ơ, thế đéo nào. Thế thì tại sao ngày xưa tự nhiên cắt liên lạc, thế thì tại sao ngày ấy phũ phàng nhắn tin ko trả lời, thế thì tại sao ngày ấy về quê không nói một câu??? Xong chưa hết, đêm đó về mình vòng qua Nguyễn Văn Cừ chở bồ mình đi ăn hột vịt lộn. Vừa đập được cái hột vịt cái đt run, cầm tin nhắn ra coi thì xém chút nữa nuốt mẹ cái trứng vô họng. Ẻm nhắn "C rãnh không, mai chở P về quê?"




Lúc đó bồ mình đang lặt cọng rau răm bỏ vô miệng, nên không thấy tin nhắn, quay qua hỏi thì mình nói mấy thằng bạn rủ về game. Mình thì bức rức trong người, ẻm này hành động gì mà ngộ quá. Kệ mẹ, chở bồ đi làm thêm tô phở rồi chạy thẳng về phòng. Nhắn tin cho bồ ngủ ngon xong quay qua mình gọi cho ẻm này. Reng reng 2 cuộc không bắt mắt, mình tắt tự nhủ chắc ẻm chọc mình. Bỏ đt đi đánh răng, bỏ mẹ sao bị dính cái lông vịt ở tậm răng hàm, đánh hoài không ra. Xong thơm tho rồi mình mới ra ngoài cầm đt lên thì 4 cuộc gọi nhở, 12 cái tin nhắn. Tin thứ nhất "C ơi, đâu rồi, nãy h P ngủ", tin thứ hai "Aloooo, C oiwiiii", tin thứ ba, bốn, năm... "alooooooooo". Tin thứ 12 là "Nãy P nói thiệt đó, mai chở P về quê, việc gấp". Thế đéo nào sao không ra bến xe mà đi. Mình nhắn lại "C chưa biết nữa, gấp quá ko biết có kẹt gì không?", tiếng báo tin nhắn đã gửi vừa dứt ẻm gọi lại liền. Sau một hồi nói thì cúp máy. Đại khái là ba mẹ ẻm phải về miền Trung, bà cố bị bệnh gì đó, mà nhà còn 1 đứa 4 tuổi, với một thằng cháu 12 tuổi không có ai trông. Thế là nó rủ mình về. Mình vozer, truyện về trap với vỏ mình đọc không ít trên f17 này, nên vừa cúp máy là nằm suy nghĩ đề phòng liền. Đời đéo cho ai cái gì không, thêm là mới vừa cố bồ thì ẻm liên lạc lại với mình. Nằm ngủ, à không suy nghĩ được vài phút thì mình mặc, đi thử xem sao. Nhắn tin qua bồ kêu mai a chạy về quê, mẹ kêu chú Tư bị té cây tiêu phải về gấp. Sau đó đánh một giấc tới sáng.




Giật mình dậy là đã 11h sáng, mình phóng dậy lật đật chạy đi tắm để còn vô trường. Đang kì cọ tới háng thì mới sực nhớ sáng nay phải chở ẻm về quê. Phóng ra nhà tắm chạy lại chỗ sạc đt, xà bông còn dính đầy trên tóc thì thấy hơn 20 cuộc gọi, mà lần này chỉ 1 cái tin nhắn. Tin nhắn nội dung: "Thôi, P tự đi." Nhìn coi giờ thì đã 40 phút trước. Mình đập tay vô mặt vuốt cái xà bông ra khỏi mắt rồi lật đật chạy đi. Đi đc nữa đường rồi mới nhớ nãy tắm xong chưa có thay sịp. Còn mang cái sịp của hôm qua




Trên đường đi mình có gọi rồi, tới cuộc thứ 4 ẻm mới bắt, mình tưởng đâu đi thật rồi té ra là còn ở nhà. Mình nói kiểu năn nĩ xin lỗi này nọ thì ẻm mới im và chịu cho qua (tưởng không hết giận thì bố ở nhà). Chạy qua tới nơi là đã 12h hơn, thắng xe cái két, chiến mã tốt, chinh chiến gần bao nhiêu năm trên đất sài thành này mà thắng xe vẫn còn tốt chán. Mình vỗ vỗ vào cái đầu xe rồi cười hề hề như thằng điên giữa trưa. Ẻm đã ra ngoài từ lúc nào rồi (sau này mới biết là chờ mình ở ngoài từ 8h sáng ) Ẻm đội cái nón lưỡi trai, hơi nghiên nghiên qua một bên, áo thun ngắn tay hở xệ vai (nóng thí mụ nội, mang kiểu này nắng cháy da), quần jean dài bó. Ẻm nói "Làm vì cười như thằng ngố vậy?", xong ẻm lắc đầu kiểu "tại sao mình lại nhờ thằng này". Mình trần mắt kêu "Lên xe". Ẻm từ từ bước lên xe rồi mình rồ ga chạy. Nắng trưa 12h hơn, có một cặp chạy về quê giữa cái nắng gay gắt này. Trong lúc này đây, mình để ý rằng trong lòng hai đứa vẫn còn đang thích nhau....




Edit 1: Quê ẻm không có xa sài thành là máy, chạy hơn 3 tiếng xe, bụi bậm, công thêm ngồi khá lâu trên cái yên xe nên mình cũng hơi mõi rã người. Ẻm thì đã ôm trộm lấy mình từ lúc nào rồi, nhưng có vẻ không phải là cái ôm tình nhân. Ẻm ôm mình vì xe tải trên trên đường đi chạy ẩu quá, nên ẻm sợ mới ôm. Có một đoạn gần cua quẹo qua khỏi Suối Tiên một chúc thì có một chiếc xe tải chạy sau lưng mình, bốp kèn in ỏi giữa cái nắng lúc hơn 1h trưa này làm mình không có tập trung. Nó chạy một cái àoooo từ phía sau lên xém chúc nữa hất trọn 2 đứa văng ra khỏi lề đường. Hên là mình kinh nghiệm chạy xe mấy chục năm trời + chiến mã tốt chỉ lắc một cái là đã an toàn tính mạng. Sau cú đó thì ẻm đã ôm mình chặt. Mình cũng chả để ý lắm, an toàn là trên hết. Chạy một hồi đã tới khu vực quê của em thì ẻm mới bắt đầu chỉ đường để đến nhà. Trên đường đi thì khu này cũng không thua kém sài gòn là mấy, chẳng qua là ít người với không có cảm giác đông đúc của thành phố thôi. Lách qua cái trường học cấp 1 thì ẻm mới nói kêu mình gé sang nhà kia trước khi về nhà. Dừng trước cổng, thì ẻm kêu mình đợi một chúc, ẻm chạy vào nhà. Nhìn thì chắc là nhà của người thân thấy họ gặp ẻm cũng chào nói vui vẻ lắm. Lâu lâu thấy ẻm vừa kéo khẩu trang xuống nói nói cái j đó nhìn ra hướng mình, mấy người trong đó cũng nhìn ra theo. Mình bơ chả quan tâm, cầm đt nhắn tin cho bồ. Nhắn nó học hành lái xe cẩn thận, vài ngày là anh lên lại. Rồi ẻm chạy ra lại, khuôn mặt lúc này nhìn hơi hốc hát không còn xinh như lúc nãy nữa. Chắc là đường cộ xa xôi quá, mình rồ máy, bốc đầu chiến mã lái ra khỏi khu nhà đó. Đoạn đường về nhà ẻm thì mình nhớ không lầm là có khá nhiều quán xung quanh đường. Có một quán bán nước, bánh bao, với đồ ăn gì đó như là dành cho người qua đường. Ẻm lại kêu mình dừng, mình thì lái xe xa đã mệt nên chỉ muốn tới nơi ngay cho khỏe. Ẻm chẳng nói gì kêu mình đợi, chạy vô. Không biết mua gì lúc chạy ra thì trên tay cầm 2 cay kem. Một cay ẻm đã xé bọc, một cây để nguyên đưa cho mình. Mình lắc đầu "Trời nóng, ăn kem kiểu này đau cổ họng chết đó". Ẻm vẫn không chịu, lúc này thì xé bọc ra luôn đưa cho mình kiểu "ăn đi, ko ăn bà nhét vô họng". Mình cũng lắc đầu chịu khổ, cầm lên liếm vài cái. Cũng hên là đúng ngay loại hương đậu đỏ, loại mà nhà mẹ mình ngày xưa hay làm để tủ lạnh. Một tay lái, một tay mình nhai, lại tiếp tục có một chiếc xe chạy từ phía sau, lần này thì không phải là xe tải mà là xe ô tô. Chạy một cái ào từ dưới lên kểu hận đời lắm, làm mình phải lật đật nắm cả hai tay vài chiến mã để lạng vô trong, thế đéo nào rớt mất cái que kem. Hơi tiếc, nhưng cũng ăn đc nữa cây. Ẻm thấy vậy tự nhiên đưa cây kem của ẻm cho mình (trong khi đã ăn hơn 3/4 cây ) Mình không ăn, nói "thôi, chị ăn cho hết rồi mới đưa à". Lúc này mình đang nhìn đường, không có thấy được mặt ẻm, nhưng có cảm giác là mặt ẻm đang làm mỏ kiểu con cá nóc, chúm lại phù má lên. Mình nói tiếp "nói chứ P ăn đi, C ko thích hương đó, thích đậu đỏ à". Rồi mình rồ ga chạy tiếp.

Tới trước nhà ẻm, nhà không giàu lắm, nhưng được cái nhà lầu, 2 bên là 2 cây thần tài, có một cái hòn non bộ kiểu tự làm, nhìn không đẹp lắm nhưng được cái thấy mát mẻ. Bên trái là 3 cây mận, dưới là một bộ bàn gế đá chắc là để ngồi lúc mát. Nhưng trong nhà vẫn còn người, mình tưởng là đã đi hết rồi. Dừng lại, ẻm chạy lại mở cổng ra, mình dắt chiến mã vào sân nhà, gạc chân chống cái cạch. Nhìn con chiến mã chạy hơn ba tiếng đồng hồ, mình nhìn nó lấy tay rờ rờ, thì thầm như người tình "lát anh bơm cho em vài lít xăng". Tự nhiên có tiếng vẳng lại "thôi để xí bác bơm cho". Mình giật mình, trời nắng mình nằm mơ, hay chiến mã mình tiến hóa nói được tiếng người. Đã vậy còn xưng bác, mình tính đạp cho một đạp thì té ra là bác trai ba của ẻm P. Trong nhà là ẻm với mẹ, cộng với 2 thằng nhóc. Cái thằng nhóc 4 tuổi ấy, nó mang cái j không biết phải cái quần không, nhưng giống cái khố kiểu tạc răng, nhìn ra thấy mình tự nhiên óe lên khóc. Không có gia chủ là mình đã cho ăn cước rồi, nhưng nhà người ta, không nể mặt chủ cũng phải nể mặt chó. Nãy vô đã để ý rồi, nhà ẻm nuôi 2 con chó cỏ, không giữ lắm, nhưng tánh mình sợ chó từ nhỏ. Nên vì vậy mà mình tha cho thằng nhóc đó. Mà thằng này bá đạo lắm, mấy đoạn sau mình sẽ kể về thằng nhóc này cho nghe. Giờ quay lại vấn đề chính, ba của P không già lắm, tầm 55 tuổi, vì bác làm thầy giáo nên nhìn hiền hòa, nhưng trong ánh mắt có một sự nghiêm khắc không hề nhẹ. Mẹ mình cũng làm giáo viên, nên mình đã từng bị ánh mắt ấy bắt nằm sấp ăn roi mấy lần nên mình hiểu rõ. Rồi bác mới quay vào trong nói "ủa bơ con, không phải Thắng hả?". Vừa dứt câu thì mình cũng đưa mắt vào nhà, bởi vì trong câu nói vừa rồi mình hoàn toàn không hiểu được hai điều. Thứ nhất là chữ "bơ", thứ hai là chữ "Thắng". Ẻm cũng dựng người lại, rồi chạy ra nói "Dạ, không, đây là C, con nói ba đó." Rồi mình thấy được cả bố lẫn mẹ P cùng nhau gật đầu kiểu "Ồ". Rồi ẻm tiếp tục, "thôi, bố với mẹ chuẩn bị đi, con với bạn con chở đi luôn". Thế đéo nào, lại phải chạy trong khi chưa được nghỉ. Mình quay xuống liếc con chiến mã, quả là chủ nào tớ nấy, nhìn cây kim xăng là mình biết nó buồn y như mình. Bỗng bố P mới lấy tay vỗ lên vai mình thầm nhủ "Để bác trả tiền xăng cho". Nhịp đập con tim lại tăng, khung cảnh xung quanh lại vui lên hẳn. Thật sự không phải mình ko có tiền, chẳng qua là chạy máy tiếng đồng hồ rồi nên thật sự chỉ muốn nằm chứ chả muốn đi đâu nữa.




Té ra là tối nay hộ phải đi chuyến xe sớm, cùng với nhà của người gửi thằng nhóc 12 tuổi đó, nên mình với P phải chở cả 2 người qua nhà kia ở, để họ đi chung. Mình thì chở bác trai, P chở bác gái. Trên đường đi mình chả nói tiếng gì, bác cũng im ru. Chỉ là lâu lâu ẻm P có quay qua nhìn mình rồi cười cười gì đó, xong lại thì thầm với bác gái. Mình không để ý lắm, chỉ ráng chạy cho mau tới. Cách tầm 15 phút thì tới nhà người kia, bác trai xuống xe, nhìn mình vẻ niềm nở, cám ơn một tiếng rồi nói "Con ở nhà cẩn thận, có gì bác về bác kiếm con." Rồi cười hề hề bước vào trong, bác gái cũng lại chào một tiếng rồi vào. Nghe xong câu nói đó tự nhiên mình lạnh người, thế nào là bác về bác kiếm con, con có làm gì đâu mà kiếm. Mình lại dắt chiến mã chạy về nhà ẻm P trước. Ẻm còn ở lại để phụ làm gì đó, trước khi đi thì ẻm có đưa mình chìa khóa nhà rồi, bởi vì nhà còn 2 thằng nhóc nhỏ đó nên cho mình về trước. Đường cũng chẳ khó có mỗi một con thôi, trên đường về chả có gì rắc rối, nhưng chợt trong thâm tâm một ý nghĩa bùng lên liên hồi tới tận nhà mình vẫn còn bức rức. Mình lại nhìn xuống chiến mã, kim xăng lại nhìn lên, bác đâu có đỗ xăng cho mình




Tới nhà, mình vào trong sau khi loay hoay mở cửa. Thằng nhóc 12 tuổi đã nằm trọn trên cái bàn ăn, ngáy khò khò nước mũi chãy ra gần xuống tới miệng thì mình quay đi chỗ khác. Nhà khá rộng, cộng lên nhà lầu nên nhìn rất là thoải mái, mình chả nói gì quay qua quay lại kiếm chỗ dựa lưng thì bắt gặp thằng nhóc 4 tuổi. Nó thấy mình, nó lại khóc. Mình lắc đầu chịu khổ, hên sao móc trong túi ra có một cục kẹo cái đưa nó. Dỗ nó một hồi nó vẫn khóc nhưng nó đã ăn hết cục kẹo rồi. Thằng mập 12 lúc này đã giật mình, nước mũi trên mặt nó thì không thấy nữa, còn miệng nó thì đang chắp lưỡi, mình lại quay đi chỗ khác. Xong nó dẫn thằng nhóc 4 tuổi kia đi lên lầu. Mình ngã lưng dựa tường, đánh một giấc. Đang ngủ ngon thì nghe tiếng "mày là thằng nào", ngon, 2 thằng nhóc này được. Mình ngủ tiếp, rồi lại nghe "thằng kia, mày là ai". Mình không ngủ được nữa, mở mắt ra thì trước mặt mình là một thằng con trai. Tướng tá ngon lành, tóc kiểu undercut, mặt thì như cứt, đang hăm he kiểu mình là ăn trộm. Mình bật dậy, "tao là bạn P, hỏi cc gì". Chả hiểu sao thằng này vô được nhà, mình phận khách nên cũng chả dám đuổi nó đi, nghĩ chắc là con cháu gì đó. Thôi thì cũng đúng, tự nhiên có một thằng lạ vô nhà ngủ thì gặp mình mình đấm cho chứ hỏi không là chuyện nhỏ. Mình thấy vẻ mặt của nó chán quá, bỏ đi ra ngoài chỗ bàn gế đá, ngồi ngáp. Bà mẹ đang ngủ thì bị phá đám, mình nằm bật ra lại ngủ. Thế đéo nào tiếng chân thằng đó cũng ra theo, nó ngồi chỗ đối diện. Mà lần này nó không hỏi gì nữa. Lần tiếp theo bị đánh thức là tiếng kêu của ẻm P. Giật mình dậy thì đã nghe tiếng ẻm nói "C, chở P đi qua nhà dì năm. Còn Thắng, Thắng về đi để P đóng cổng." Thằng kia lầm bầm gì đó rồi lên con Zupiter chạy đi mất. Mình giật mình ú ớ chạy theo, sao chiến mã của mình mà nó chạy ngọt thế, không lẽ lúc ngủ nó lấy chìa khóa. Đuổi không kịp mình lủi thủi đi vô sân thì thấy chiến mã mình vẫn còn trong sân. Té ra thằng cô hồn đó chạy con xe y chang mình. Ẻm chạy lên thay đồ, mình cũng đi rửa mặt. Không thấy 2 thằng nhóc kia đâu, kệ mợ nó, mình bẩm sinh ghét con nít nên không quan tâm lắm. Bây giờ tỉnh dậy thì mình mới để ý kỹ hơn là nhà ẻm có máy lạnh. Ngồi ngay nó cứ phà phà ra mát rượu. Đang hưởng thụ thì ẻm bước xuống, lúc này ẻm đã thay xiêm y, trên người là một cái quần jean ngắn, áo sơ mi màu đỏ thắt nơ nhẹ dưới bụng. Mình nhìn lướt một cái rồi lại giả bộ nhắm mắt hưởng máy lạnh. Thân mày có chủ rồi C à, đừng nghĩ gì hết kẻo người đời lại chửi. "C, đi thôi." Mình lại xách chiến mã ra, rồ ga mà chạy, mình hỏi "Dì năm ở đâu?". Ẻm nói "Không, không đi dì năm nữa, giờ mình đi ăn nha". Thế nào mà nãy đòi đi dì năm giờ đòi đi ăn là sao. Mình mặt không hỏi nữa, bụng cũng đói sáng giờ, chợt trong đt reng lên. Cầm lên coi thì thấy bồ gọi, mình hít sâu vô một cái, hình như ẻm cũng thấy. Rồi ẻm quay đi nhìn hướng khác vờ như không thấy. Mình không bắt. Cất lại vô túi rồi chạy tiếp. Trên đường chạy đi thì mình gặp một đoàn xe, gồm 4 chiếc, mỗi chiếc là một cặp nam nữ, nhìn cả đám điều quay lại nhìn mình với ẻm. Mình cũng bơ, chắc là bạn ẻm P. Không quan tâm, dừng lại trước mặt là một tiệm bi da. Kế bên có một bà gánh bánh tráng trộn, kế bên là một tiệm bánh xèo thơm phức. Mình chạy qua hướng bánh xèo, thắng cái két. Ẻm với mình bước vào tiệm. Cô chủ tiệm nhìn trẻ lắm, gặp ẻm P thì cười nói như kiểu chắc là người quen, mình cũng lại bơ, đang ở địa phận người ta, tốt nhất tránh mặt cho an toàn. Kiếm một cái bàn ngồi, xong ẻm nói nói j đó cũng lại bàn mình ngồi. Cầm đt nhắn tin cho bồ mình một cái rồi cất. Ẻm lại tới nơi cũng thấy mình đang nhắn tin, không nói gì. Trong lúc chờ bánh ra thì ẻm quay qua nói với mình "Xí C đánh bi da không?". Mình ngơ ngác hỏi, "có đứa nào đâu mà đánh". Ẻm nhoẻn miệng cười rồi nói, "thì đánh với P này"




Ngưng ở đây nhé, đoạn sau hài lắm cơ mà type mõi tay rồi.Edit 2: Sau nghi nghe ẻm nói xong mặt mình ngơ ngác quay nhìn, rồi mở miệng hỏi "P biết chơi à??". Ẻm cuộn miếng xà lách chung với cái bánh xèo, rồi để qua dĩa của mình, nhìn gọn lắm. Mà lúc đó mình không để ý lắm nên cứ cằm rồi chấm mắm bỏ miệng thôi. Lái xe cả ngày trời, thêm ngủ ko đủ giấc bị thằng cô hồn hồi chìu đánh thức nên bây giờ ăn cho bù lại đã. Thiên hạ có dòm ngó gì cũng mặc, miễn là mình không làm gì bậy bạ. Ẻm cuộn xong quay qua vừa nói vừa gắp bánh, "Ừ tất nhiên, ngày xưa nhà P có tiệm bi da mà". Mình lại ngơ mặt ra thêm một lần nữa. Nhìn về cách nói và khuôn mặt thì rõ ràng là không hề xạo. Thật ra thì mình cũng đâu có biết rõ về ẻm lắm, ngày xưa ở trên sài gòn chỉ gặp trên trường, hoặc chở đi chơi đi ăn uống, chứ có bao giờ gé vô mấy chỗ bida hay game bao giờ. Mà mình cũng không nghĩ là ẻm sẽ biết chơi những trò thế này, nhìn ẻm điệu đà chết mồ ra. Đang nhai xộp xộp trong miệng thì ẻm lại quay qua nói "Hay là sợ ko dám chơi". Mình nghẹn họng, cười văng cái đầu con tôm trong bánh ra dĩa. Ẻm quay đi kiểu mặt "eo ôi", mình cười hả hả hả, làm cho tiệm ai cũng nhìn. Chị chủ tiệm cũng quay lại dòm thử, rồi cười nhẹ quay lên làm bánh tiếp. Tới đây thì mình thấy hố. Tưởng gì chứ học hành hay văn võ gì mình còn dở, chứ ba trò bi da này hồi xưa lớp 5,6 trốn học đi chơi hoài. Lúc ở trọ quận 7, nguyên phòng mình chiều chiều là đánh bi da băng. Mình đi cơ nào cơ nấy là nuột, đến nỗi khi mình cầm cơ là tụi trong phòng ra mua mấy bịch bánh tráng ngồi ăn luôn. Cho nên mình quay qua dòm nhỏ kiểu "nói rồi thì đừng có mà rút lời không dám chơi". Ăn xong cầm đt ra thì không thấy bồ mình nhắn gì nữa, đồng hồ đã hơn 7h. Hai đứa xách đít qua bên tiệm bida kế bên, ẻm P quay lại nói "chị ơi cho em gửi nhờ chiếc xe".




Bước vô trong tiệm, thì đúng là trò này xưa giờ ít thấy con gái chơi, nên cái lũ trong tiệm vừa thấy ẻm P vô nhìn ngó mắt dòm ra, miệng phì phèo điếu thuốc, nháy nháy con mắt. Mình lại chả nói gì, đừng nghĩ mình hèn, các bạn càng cố thể hiện ở khu ko phải của mình thì chỉ rước họa vào thân. Với lại đây khu nhà P lại có người quen xung quanh, nên mình cũng không để tâm lắm. Cơ mà cũng không có gì, mấy thằng xung quanh dòm chút xíu cũng không dòm nữa. Ngước mắt nhìn đằng xa có cái thằng kia, mặt già rồi, mà tướng lùn lắm. Tới nỗi mỗi lần lượt nó đánh, nó phải đứng lên cái gế ngồi mà tụi học sinh cấp 2,3 hay ngồi lúc chào cờ. Đánh xong thì có thằng ẵm xuống. Mình lại đập tay vào mặt, thiếu điều muốn lấy cây cơ nhét vo họng nó. Cơ mà nhét hết cũng không vô được nữa cây Ẻm cũng thấy vẻ mặt của mình sắp cười ra tiếng, thì huỵt vô hông một cái kiểu "coi chừng, mềm xương". Mình hít sâu vào một cái nhịn cười rồi lại gặp ông chủ, lấy bàn, bi và 2 cây cơ. Mình lại đưa ẻm một cây, ẻm dòm dòm rồi xách lại đổi cây khác. Mặt mình kiểu "ơ, nói chơi mà làm thiệt à". Mình xách cây cơ lên, nhẹ nhàng, lắc lắc, móc ngón trỏ vô, thụt thụt vài đường làm kiểu ta đây dân lâu ngày mới chơi lại, trong khi đó mình mới đánh hôm qua hôm kia xong. Đang đứng múa múa thì ẻm xanh cây cơ mới lại, trên bàn tay trái là bao tay, nhìn cũng chả thua gì mấy anh con trai. Mình gật đầu, được, chấm. Ẻm quay qua dòm nói "đừng có mà nhường" kiểu thách thức. Mình xếp bi xong, giao luật, rồi chấm ẻm 3 bi (đánh bi da băng chứ ko phải bi da lỗ). Ẻm nói "có hối hận không đấy?". Mình lắc đầu cười hề hề. Tụi con trai kia cũng thấy lạ nên vừa đánh vừa liếc qua. Chấp ẻm đánh cơ đầu tiên, quyết không hối hận với quyết định vừa rồi. Ẻm hạ người xuống, tư thế chuẩn, đánh bực một cái, ngon. Không mạnh không nhẹ, mình vẫn còn chưa tin là ẻm biết đánh cho tới lúc này. Mình nghĩ trong bụng, một hồi nữa phải đi cơ 9 cơ 10 ẻm mới nể... Quả đúng như vậy, ẻm đi tới cơ 9 thì mình mới được cầm tới cây cơ. Mặt mình dài ra như qua mít, lại đánh một cái thì lại hụt, kiểu như người ta nói đánh trên sân khách thì mình bị tâm lý. Ẻm bước lại vừa chuẩn bị đánh thì mình mở miệng "ê, không chấp 3 bi nữa đâu chị". Ẻm nói "đàn ông gì mau rút lời thế", xung quanh cười lên hả hả hả. Mình đứng trân trân ra, mặt mũi một thằng con trai bao nhiu tuổi đầu chưa bao giờ nhục như giờ. Liếc mắt đưa qua con chiến mã ở tiệm bánh xèo bên kia, thầm nghĩ "hay phóng qua chạy mẹ về nhà cho đỡ nhục". Nhưng hên sao, thấy bà bánh tráng trộn đang ngồi, mình cười trừ "qua kia mua bánh tráng ăn, đói quá". Ẻm lắc đầu cười nhẹ, mình đi qua tới chỗ, "dì ơi cho con một bịch". Ngước lên thì thấy ẻm đang nhìn qua, mặt nhìn căng lắm, mình lại quay lại nhìn dì cười, "dì ơi hai bịch nha". Con gái con lứa nghe bánh tráng là sáng mắt. Đang đưa tiền thì dì mới nói "con chơi không qua nó đâu, tiệm bi da này là ngày xưa nhà nó bán lại cho đó".




Nghe tới đây thì mình đã hiểu, thì ra ẻm nói là sự thật. Xưa giờ gặp trên thành phố, nhìn cứ tưởng gái tiểu thư, chỉ biết học biết điệu, chứ làm gì biết ba cái trò này. Ai dè mình bị vẻ hoài làm cho lu mờ. Mà cũng hèn gì ẻm không sợ khi bước vào chỗ đông con trai thế này, té ra chủ tiệm là người quen của ẻm. Lúc đó trở về sau thì 2 đứa đánh chơi chơi vừa ăn vừa nc, đến khi tụi con trai đằng kia nói là "tán gái sao ko chở ra trà đá vĩa hè mà tán, zô đây đứng lấy gì tụi tao chơi". Té ra nãy giờ đứng chơi chơi đã hơn 1 tiếng rưỡi, đồng hồ đã gần chín giờ. Hai đứa cười rồi tính tiền đi ra, trên đường bước qua tiệm lấy xe thì mình cũng thấy thằng lùn kia đang được thằng khác nhấc bỏ lên yên xe. Xe đó chở bốn, nên thằng lùn phải ngồi trước ba ga, nhìn như vợ chồng son có thằng con mới lớn. Mình chở ẻm về, nói đủ thứ chuyện nhưng toàn chuyện tầm xàm bá láp không nên mình không nhớ mà cũng không muốn type ra cho dài dòng. Tới nữa đoạn đường thì mình mới sực nhớ cái thằng cô hồn hồi chiều, quay lại hỏi "ủa thằng cô hồn hồi chiều là ai vậy P?". Ẻm mặt ngơ ngác "Cô hồn nào?". Mình biết mình hớ, lật đật nói lại "à thằng cao cao tóc vuốt keo trong nhà P ấy". Ẻm mới hiểu là mình nói về thằng đó, ẻm nhăn nhẹ một cái rồi nói "Chồng hụt của P đó" Mình thắng cái két, làm cho cái mặt ẻm đập vô cái nón bảo hiểm của mình. Ẻm ôm mặt xuýt xoa, mình quay lại xin lỗi cái. Ẻm hỏi "sao tự nhiên thắng xe không ra hiệu gì hết vậy?", "Hết xăng, dễ hiểu". Vâng, đó là lúc chiến mã của mình đã hy sinh, đến chủ nó còn phải ăn mà nó thì lại chạy sáng giờ không được bơm lít nào. Thế là hai đứa dắt bộ, mình lại hỏi "ủa, chồng hụt là thiệt hay giỡn?", nét mặt ẻm hơi buồn, rồi im ru đi tiếp. Mình thấy vậy chả thèm hỏi gì thêm, bây giờ rầu là mới ăn có xíu đã phải đi bộ. Con xe thì tắt máy im ru, ẻm lại lên tiếng "C thấy P có hay nói xạo không?". Ẻm tự nhiên nói làm mình giật mình, tại vì hỏi hơn 5 phút trước giờ mới trả lời chứ mình cũng chả có gì ngạc nhiên. Ẻm xinh xắn, không phải dạng tiểu thư nhưng nhà có của, tuổi cũng đủ lấy chồng, thì có thể có người hỏi cưới là chẳng tránh. Nên mình lại tiếp tục mặc kệ, không phải chuyện mình không lo. Đang yên ắng thì có 2 chiếc xe máy chạy lại, mình nhũ trong bụng "thế đéo nào nãy giờ có gây sự gì với ai đâu". Mình gạc chân trông, đứng vô thế, vừa tính mở miệng dỗng dạc "nhỏ này không phải bồ tao" để tránh bị đánh ghen. Nhưng chưa kip nói thì ẻm đã lấy tay quẫy với 2 cặp đó. Vâng, là bạn học cấp 3, nói chuyện một hồi thì con nhỏ có cái mụt ruồi trên môi trên, nhìn to tướng như cái viên bi da hồi nãy mình chơi. Nếu có cây cơ ở đây thì mình đã cho một thụt, bề ngoài nhìn đã vô duyên (mình nói nhỏ này, không phải nói tất cả ai có mụt ruồi đều vô duyên nha), mà phát biểu ra còn vô duyên hơn. "Ê P, mày lên xe tao chở mày đi cho nhanh, để bồ tao đi bộ với nó". Ẻm quay lại, nhìn mình kiểu cũng không muốn đi, nhưng bị tụi nó thúc nên đã lên xe không chào hỏi tiếng nào. Và bây giờ, từ một cặp trai gái dắt xe lãng mạng thì kế bên mình là thằng bồ con mụt ruồi hồi nãy, thằng đi trước thằng đi sau. Cứ mỗi lần có người chạy ngang qua là mình lại tính mở miệng ra nói "thằng này không phải bồ tao". Thằng này là bạn ẻm nên biết đường về nhà ẻm. Hai đứa đi mõi chân luôn thì mới tới nhà. Lúc này 4 đứa ở trong đang cắt xoài ăn, vẫn không thấy 2 thằng con nít hồi sáng, mình vẫn mặc kệ, chỉ liếc qua nhìn hai con chó đề phòng tụi nó rớt xích thì có mà chạy xe lên sài gòn trong đêm. Tụi bạn ẻm ngồi nói chuyện với ẻm một hồi, mình không thân không quen không nói chuyện được, chỉ vài câu rồi lên móc nhỏ hỏi "ê P, giờ ngủ đâu". Ẻm dòm qua dòm lại rồi chỉ, có một phòng đằng kia kìa. Mình nhìn theo rồi tỏn tẻn lại đó, mở cửa phòng ra thì có vẻ là một phòng dư của nhà, nên trong đó chỉ có cái giường nệm, với vài thứ lặt vặt. Tốt, vẫn đỡ hơn phòng trọ nằm dưới đất, mình leo lên, nhắm mắt chưa được thì ở ngoài vang vảng tiếng con mẹ mụt ruồi, rồi nào là tiếng chóp chép trái cây. Mình phòng vậy mở cửa bước ra, bên trái có cái cầu thang, mình lại đi lên, ở dưới này ngủ được làm con. Lên trên thì có thêm 2 phòng, và một chỗ thờ ông bà. Mình không để ý lắm, giờ chỉ muốn có chỗ yên thân để nằm. Thế là mình lại mở cửa phòng đầu tiên ra, kiếm cái chỗ để bật đèn nhưng không thấy, mình mệt quá nằm đại ra đất ngủ. Đang ngáy khò khò, thì nghe đó ai đó lắc chân mình, như phản xạ mình đạp cho một đạp, chính là thằng nhóc 4 tuổi. Ông con này lăn ra khóc Mình ôm đầu kêu trời, lúc này thì ẻm mới bước từ dưới cầu thang lên, nhìn nói "sao cu bi khóc vậy nè". Thằng mập địt này tên cu bi, cái số hôm nay liên quan tới bi. Ẻm dỗ nó một hồi, quả là người thân dỗ xí là khóc, mình quay qua dòm nó kiểu "hề hề, hòa nha", thế nào nó lại nhăn mặt lại tính khóc tiếp, mình phóng bặt đi mất. Kiểu như gét con nít nên xung quanh người toàn là ám chướng, tiếp xúc con nít là nó khóc. Sau khỉ dỗ cho thằng nhóc ngủ thì ẻm mới lại mình, hỏi "ủa sao không ngủ dưới mà lên đây, hay ha lỡ mất gì tôi bắt ở đợ đền", ẻm nói kiểu vừa giỡn vừa thiệt. Xong mình lấy 2 ngón tay bịch 2 lỗ tai ra hiệu ý là ồn quá, ẻm hiểu, rồi mới dẫn mình lại cái phòng ngoài cùng sát cái bang công. Mở cửa phòng ra thì biết ngay là phòng ẻm, ẻm ý nói có gì cứ nằm chỏng, mặt mình đờ ra kiểu đừng có mà gài bố. Ẻm nói "ngủ xíu thôi, khuya tụi nó về thì đi xuống dưới". Khuôn mặt lạnh tanh đi xuống dưới, mình lại đứng trơ ra một hồi, nhìn vô phòng thì thấy toàn sách là sách, vài con gấu bông, với cái gường sặc mùi con gái. Cho tiền cũng không dám đụng, mình lại đó lấy một cái gối, cái chăn, đem lại ngay cửa phòng, nằm xuống dưới sàn, ngủ thẳng cẳng. Có nghĩa là mình nằm chắn ngang cửa, cách xa giường, để thí dụ ẻm có vào ngủ thì đụng mình ngay để còn dậy.




Đánh một hơi đã đời, thì tiếng điện thoại nó run, mình giật mình vì thường lúc nào ngủ cũng tắt run, hôm nay đi quá nên quên. Thì ra mà mấy thằng bạn rủ chơi game. Mình tắt máy trùm chăn tính ngủ tiếp, thì mới giật mình, trên giường đằng kia có tiếng thở nhè nhẹ. Mình hé nhẹ cái chăn ra để dòm thì thấy ẻm đã nằm ở trển. Đắp chăn nhẹ, hở ra khoảng nữa người từ ngực lên mặt. Mình hít sâu vô một cái, rõ ràng là nãy ẻm kêu tụi kia về thì kêu mình xuống dưới nằm mà. Sao giờ 2 đứa ngủ thẳng cẳng chung một phòng thế này. Mình lại chùm chăn, 2 con mắt lúc này mở trau tráu chẳng ngủ được nữa. Nằm suy nghĩ rồi mình đánh liệu, ngồi bật dậy, leo ra ngoài, đi thẳng tới chỗ cửa ra ban công, mở nhẹ ra rồi bước ra ngoài. Bên ngoài gió mát, trăng thanh, khu này lại không bụi bậm như thành phố, hiếm có. Mình nuốt nước miếng cái thì mới giật mình, cổ họng đã cay xè, đúng y chóc là đã bị đau họng, chắc do hồi chìu ăn kem với đi bộ ngoài đường khuya lâu quá bị sương đêm hành. Mình lật đật chui vô nhà, cái gì chứ cảm lạnh mình sợ lắm, tại ngày xưa cô ba nhà mình đã từng bị cảm lạnh mà nhập viện mấy tháng. Sau này mới biết là do virus gì đó, mà còn nhỏ nên không rành. Từ đó mình sợ bị cảm, mình bước vào trong thì nghe tiếng họ từ trong phòng vang ra. Vậy là ẻm cũng bị cảm, mình bước tới cửa thì thấy ẻm đã giật mình, đang ho như là người bị ho lao. Ho không giứt, mình chạy lại, đỡ ẻm rồi lấy tay vuốt lưng cho nhẹ đi. Ẻm mắt tròn ngơ ngác nhìn mình, nhưng cơn ho lại đến. Mình biết ngay là ho bất bình thường. Mình hỏi "sao ho dữ vậy?", ẻm ho xong nhìn mình lại nói "P bị khối u phổi, nên cứ đêm xuống là ho thôi." Mình trơ mắt ra nhìn, chẳng biết nói gì, cũng không dám hỏi là bị nặng hay nhẹ, chỉ thấy thân xác của người con gái trước mặt mình sao thật là mềm yếu. Ngay cả giấc ngủ ban đêm cũng dễ dàng bị phá bởi một cơn ho. Chợt mình nói "thế sao còn đi chơi khuya làm gì?". Ẻm im lặng rồi ra hiệu nằm xuống, mình cũng dịu ẻm nằm, rồi bước ra ngoài cửa, không muốn đứng gần vì ẻm không có mặc áo ngực. Ẻm hiểu ý nên nhắm mắt giả bộ ngủ, mình cũng chẳng muốn làm phiền. Bước xuống dưới tầng trệt, vô lại cái phòng ban chiều, vừa nằm xuống thì có một số lạ gọi tới. Mình bắt lên thì nghe tiếng một người khá quen "C phải ko con, bác là mẹ P đây", mình vẫn còn ngơ thì mới biết là chiều trước khi đi P có đưa số đt của mình cho mẹ P. Nói chuyện một chút thì biết tình hình là giờ họ mới lên xe đi, mình cũng dạ dạ thưa thựa. Bác nói thêm "Con ở nhà nghỉ có quen không?". Tới lúc này thì mình lại đơ ra tiếp, buộc miệng nói "dạ cũng bình thường bác". Cúp máy thì mình mới lờ mờ đoán ra là P nói với bố mẹ là sẽ cho mình ở nhà nghỉ, có gì ban ngày qua chơi coi chừng nhà dùm, với trông mấy đứa nhỏ. Chứ không hề có ý định cho mình ở nhà chung. Thế tại sao P chẳng nói gì với mình. Lúc này mình lại nghe tiếng ho của ẻm trên lầu, mình lại chạy lên. Ẻm vẫn chả ngủ được, mình vừa xót vừa còn đang phân vân chuyện hồi nãy. Thì ẻm lên tiếng, "C, lấy dùm P chai thuốc ho trong tủ"..




Tối mình type tiếp, không có chạch hay nện gì đâu mấy thím đừng trông.Edit 3: Bước lại nhìn vào trong tủ thì không thấy chai thuốc đâu, thì té ra nó nằm trên bàn chắc là ẻm nhớ nhầm. Mình chế ra cái nắp rồi đưa cho ẻm húp, ẻm húp được 2 nắp thì lại nằm xuống. Cứ lấy tay xoa xoa cái ngực giống như cho thuốc chạy xuống, mình nhìn thì cũng muốn giúp xoa lắm, nhưng mà sợ ăn tát nên thôi. Nhìn ẻm bây giờ như con mèo con mà bị trôi xông, thân thì bũn ra, mắt cứ nhắm lại, còn người thì cứ run run bởi những cú ho nhè nhẹ. Xưa giờ mình chưa bao giờ tự tay chăm sóc ai, còn người khác chăm sóc mình thì nhiều vô kể. Mà không lẽ cứ ngồi không vầy hoài, phóng xuống dưới bếp mình bắt một nồi nước, đang đứng chờ nó xôi thì thằng ôn 4 tuổi mò ra ngoài. Nó nhìn mình tưởng đâu lại khóc, nhưng không, tay trái ôm háng, tay phải dụi dụi con mắt nói "dẫn em đi đái". Bố làm khách chứ không phải bố làm ô sin. Tính lại cho nó một sút thì thấy cũng tội, dẫn vô nhà tắm, cơ mà quái, đã tự đi ra được tới đây thì sao không dám đi đái. Té ra là cái công tắt đèn nhà tắm nằm xa quá, nên nó không với tới, mình mở đèn rồi nó lại thả cái quần xuống, bắt đầu nghe tiếng nước xè xè. Tự nhiên mình nghĩ ra ý, quơ tay tắt đèn cái cụp, thằng ôn "ơ" nhẹ một cái, rồi khóc ngoé lên. Mình cười hà hà, rồi mở đèn lên lại, lúc này nó quay lại nhìn mình với cặp mắt như muốn chỉa cây "súng" của nó vô mặt mình nhưng không dám làm gì, vì tay mình đang để ngay cái công tắt ra hiệu "ngon lên tiếng thì bố tắt tiếp". Xong, trong thời gian chờ nó đái thì nồi nước cũng đã xôi, thằng ôn vào phòng ngủ tiếp, mình thì lại kiếm một cái khăn để thấm nước, dòm qua dòm lại thấy được một cái khăn ở trên kệ để chén. Hốt đại, tối rồi miễn cưỡng tìm kiếm. Vắt ráo hết nước, mình xách lên phòng ẻm. Ẻm lúc này đang nhắm mắt, nhưng nghe tiếng mình thì mở mắt ra dòm. Bước từ từ lại, lấy cái khăn chườm vô cổ ẻm, không biết làm gì thì chỉ còn cách làm cho ấm cổ thôi. Ẻm nhấc đầu lên, mở mắt tròn xoe ngạc nhiên một chút, rồi lại hạ đầu xuống. Xong ẻm lại nhấc đầu lên cố gướng mặt dòm cái khăn rồi hỏi "khăn đâu mà C có vậy?", mình đang bước lại ra ngoài cửa thì quay vào nói "thấy trong kệ chén ấy", xong bước ra khỏi phòng đi đái. Tính là xuống dưới ngủ lại, mà thấy ẻm vậy cũng không nỡ, lỡ nữa đêm cần gì cũng không biết kêu ai. Thế là mình lại bước lên lầu, nằm lại đúng chỗ hồi nãy ngay cửa ra vào. Kéo chăn lên khỏi đầu rồi bắt đầu cố gắng vào giấc ngủ. Trước lúc kéo chăn lên thì mình thấy ẻm đang nằm nghiên qua một bên về phía của mình, nhìn mình hình như là cười nhẹ. Đang hít thở đều đặn để vào giấc thì bên tai bỗng có một tiếng nói "khăn này hồi chiều con Tiên nó lấy lau bàn ấy". Giọng nhè nhẹ nhưng đầy nội lực, con Tiên là cái con mụt ruồi ấy. Giả vờ không nghe, chìm vào giấc ngủ. Hèn gì hồi nãy mình cầm cái khăn thấy hơi nhớt, nhưng nghĩ vắt nước vài lần cũng sạch nên chả để ý. Ngủ.

Sáng giật mình dậy, rờ tới điện thoại thì sắp hết pin. Cắm vô sạc thấy đã hơn 10h sáng, tính ngủ tiếp thì nghe mùi thơm ở dưới nhà. Phóng ra dòm xuống thì thấy ẻm đang nấu ăn, chính xác là chiên trứng ốp la. Trên bàn ăn là 2 thằng ôn con, thằng 12 tuổi thì có một dĩa trứng, thằng nhỏ thì có một ly sửa, nhìn mặt đang nhăn chắc là không muốn uống. Được. Mình phòng xuống chui vô nhà vệ sinh để đánh răng, mới sức nhớ là không có đem bàn chải theo, mới lò đầu ra hỏi lớn "P ơi, nhà còn dư bàn chải không?". Ẻm đang chiên chứng xèo xèo thì mới lên tiếng nói "ngăn thứ 2 từ trên xuống ở hộc tủ". Thò đầu xuống, đếm đúng 2 ngăn thì mở ra, đúng là có dư một cái bàn chải, bàn chải chà bồn cầu còn mới luôn. Cầm nó dơ trước cửa, lại nói tiếp "ở nhà P đánh răng bằng này hả, hèn gì răng đẹp thế". Ẻm bận chiên không nhìn vào, kêu "ờ đúng rồi C cứ giỡn", chưa dứt chữ giỡn thì ẻm mới nhìn vào rồi la lên "Eo, không phải". Ngó ẻm nhăn mặt mình cười hà hà, lúc này trên mặt ẻm đang chảy mồ hôi vì hơi nóng bốc lên, không chọc nữa, lục thử cái ngăn dưới nữa thì đúng là có một vỹ bàn chải mới. Bóc một cái bỏ kem rồi đánh, đang chau chuốt lại cái hàm răng ngọc ngà thì ở ngoài có tiếng vọng vô "anh đánh xong nhớ chà bồn cầu luôn nha". Tiếng của thằng ôn 12 tuổi, ờ mày được, bố đang bận không là bố treo lên cầu thang rồi.

Xịt nước xối xả rửa cái mặt, bước ra ngoài thì trên bàn đã có một dĩa trứng cho mình. Ngồi xuống, dòm qua kế bên thì ly sữa của thằng nhóc còn nguyên, mình lấy tay chỉ ra phía sau lưng nó "ê, thằn lằn kìa", nó quay lại dòm, mình bê nguyên ly uống cái ọc. Cười hả hê, nó đưa ánh mắt lên nhìn, đã chuẩn bị tinh thần nghe khóc, thế nào nó lại im ru, lẳng lặng tuột xuống gế rồi cầm ly sữa đem lại bồn. Từ lúc đó mình ngơ ngác, chỉ thầm nói "thằng này ý gì". Ẻm cũng đã ngồi xuống bàn, trên người vẫn là cái tạp dề nấu ăn chưa cởi ra, không thấy ho gì nữa, chắc là đã đỡ. Ẻm cũng bắt đầu ăn, rồi mình cũng ăn. Xong thì ẻm để chén bác đó cho mình rửa, ẻm đi lên phòng làm gì đó. Một ý nghĩ lại chạy quanh đầu "mình là khách hay là ô sin". Lúc này trước cổng có tiếng xe thắng cái két, nghe âm thanh thì quen lắm, té ra là thằng cô hôn chạy con xe chung dòng họ, hèn gì nghe quen. Nó bốp kèn tin tin tin trước cổng, mình thấy cái quả đầu undercứt thì mình giả bơ không thèm nghe. Ẻm P mới hỏi từ trên lầu xuống "ủa ai mà bốp kèn dữ vậy C". Mình đáp "chắc bán vé số đó P". Ẻm chạy từ trên xuống, miệng lẩm bẩm "ai đời bán vé số mà bốp kèn". Dòm ra cửa thì biết ngay thằng đó, thấy vậy mình dông lên lầu lấy đồ đi tắm, một hồi nữa có kèo đi hát karaoke. Trong lúc đang lấy đồ thì đã nghe tiếng thằng đó ngồi ở dưới, mình nhìn xuống nó nhìn lên mặt nhăn nhó không hiểu tại sao mình ở đây. Đáng lẽ là mình có thể tắm ở trên lầu, nhưng để bỏ ghét, xách đồ xuống đi ngang qua nó mở miệng nói "ờ ngồi chơi tự nhiên nha, thoải mái như ở nhà". Xong mình bước vào nhà tắm, cố tình để rớt cái quần sịp xuống đất, rồi sách lên đi vô lại mở miệng nói "nguyên đêm bận quá không tắm được, hề hề". Đóng cửa cái rầm, mặt thằng nhỏ há nguyên miệng chữ O, thiếu điều cái cây chà cầu tiêu hồi nãy nhét vô còn vừa. Bên ngoài thì nghe 2 người đó nói chuyện gì đó, giống cãi hơn là nói. Không quan tâm, quan trong nhất là điều khó khăn trong này. Nhỏ lớn chưa có tắm bồn nước nóng 2 công tắt bao giờ. Trước mặt là một công tắt nóng, một công tắt lạnh, mà cái nhãn nó đã rớt rồi, kiểu nếu là người ở nhà thì mới biết cái nào lạnh cái nào nóng. Nhắm mắt bật đại, nguyên dòng nước nóng văng ra chỉa ngay vào bộ hạ của mình, ngó xuống thầm nói "thế đéo nào sáng ăn trứng giờ phải lấy trứng trả trứng sao", lật đật tắt rồi mở lại vòi kia, cuối cùng sau 2 phút thử nghiệm thì đã có nước bình thường. Tắm xong bước ra thì thằng kia vẫn còn ngồi, còn ẻm đã đi đâu mất. Kệ ông nội nó, mình bước ra sân ngồi ngay bộ ghế đá, hóng gió. Tắm xong, gió mát trăng thanh, mình lại nằm xuống gế tính ngủ thì ẻm đã lên tiếng "đi C, tụi kia chờ nãy giờ rồi đó". Chán, muốn ngủ cũng không yên, bước lại chiến mã thì mới nhớ là nó hết xăng rồi mà, quay qua dòm thì ẻm kêu lấy xe ẻm đi, con nouvo, được. Thằng cô hồn từ trong nhà chạy ra mở miệng nói "cho Thắng đi chung với".

Ẻm lúc này cũng ngơ ngác, nhưng không biết thế nào thì lại nói ừ. Mình lại làm ngơ tiếp, kệ bạn ẻm có phải bạn mình đâu mà mình xía vào. Thế là mình đèo ẻm, ẻm mang jean ngắn cũn tiếp, áo thun, đầu đọi nón lưỡi trai, nhìn rất cưng. Nhưng không được, mình lại lấy điện thoại ra nhắn tin cho bồ. Quyết tâm không để bị yêu tinh che mù mắt, hình như là ẻm thấy nhưng không nói gì, tay thì đang ôm hờ hông của mình. Thằng cô hồn thì vừa chạy vừa dòm, có lúc mình cố tình quay qua vừa dòm nó vừa chạy, gần cả phút hơn, nó thấy mình gê quá nên không dòm nữa. Tới tiệm karaoke, trong đó bán chè trái cây này nọ, trước là 2 cặp hồi tối hôm qua. Tụi nó cũng ngạc nhiên khi thấy có thằng cô hồn đi theo, ẻm lại nói gì đó rồi tất cả không quan tâm đi vào nhận phòng. Mình chưa vào, không thích ca hát với cũng không hạp đám bạn này, phải chi có đám bạn ở dưới đây thì mình đã dông. Nói vậy mình lại chỗ chị bán chè nói "cho em một ly đậu xanh đánh", chỉ gật đầu rồi làm, mình ngồi xuống lấy điện thoại ra gọi cho bồ mình. Nói chuyện này nọ xíu, nhỏ cũng kể vài ba chuyện, nghe ríu rít cũng nhớ lắm. Tắt máy mình mới giật mình là thằng bồ con mụt ruồi đã đứng kế nãy giờ. Nó ngạc nhiên lắm, thằng này thì nhìn hiền, giống mình, không phải dân anh chị nên mình không có hiềm khích gì lắm. Nó ngồi xuống mở miệng nói "ủa mày cố bồ rồi à" vẻ ngạc nhiên lắm, mình nhìn nó rồi nói "ừ, thì sao mày". Lúc này chị bán chè đem ly đậu xanh lại, nó nói cám ơn rồi tự nhiên múc ly chè của mình ăn ngon lành. Bây giờ thì mình đã có hiềm khích với nó. Nó nhai chóp chép lại nói tiếp "thế mà tao tưởng mày với P là một cặp". Hiểu, ai nhìn thấy 2 đứa kiểu này mà không nói thế, dòm ra đường nhìn xe, thoáng nghĩ hồi xưa mình cũng muốn được như vậy, cái mới quay qua nói nó "không, P nhờ tao về coi nhà thôi". Nó lại ăn tiếp đã hơn nữa ly, bà chị bán chè cũng nhìn ngơ ngác, không hiểu là 2 đứa con trai này quan hệ như thế nào, mà mình mua thằng kia ăn. Nó đã ăn tới muỗng cuối, để ly xuống rồi nói "ờ chắc vậy, mà tao nghĩ P chắc thích mày tại vì P nó..". Nghe tới đây thì nó nháy con mắt cái, phía sau ẻm P mở cửa đi ra, lại hỏi "ủa sao 2 người không vào mà ngồi đây". Mình đứng dậy đi vào trong, không nói gì chỉ cười cười, rồi ẻm cũng đi theo sau, thằng bồ con mụt ruồi cũng theo sau, có điều đang đi thì bị chị bán chè chặn xin tiền, mình đang đứng ngay cửa bị tiếng nhạc át nên không nghe rõ nó nói gì, chỉ nghe đại khái là ú ớ "em tưởng chị cho".

Vào trong thấy thằng cô hồn đang ngồi lựa bài, thấy mình với ẻm P đi cùng lúc vô nó lại nhăn. Mấy đứa kia thì đang hát hỏ nhảy nhót, có vẻ như tụi nó đã biết thằng Thắng từ lâu, mình ngồi xuống cách nó khoảng 2 gế, ẻm ngồi chính giữa mình và nó nhưng sát bên mình. Số không thích hát nên lại lấy điện thoại ra bấm, tụi kia mới chạy lại kêu mình lựa bài, mình đại muốn ra bài nào thì ra, ai ngờ nó ra bài Tình Cha. Tụi nó đứng ngơ ngác nghĩ chắc mình là người sống có hiếu. Xong cả đám kéo nhau đi ăn, lại chỗ ăn lẩu bò. Tổng cộng có 2 cặp kia (4 đứa), mình với ẻm (2 đứa), thằng cô hồn với lúc sau có thêm 2 cặp chạy lại nữa (4 đứa), tổng cộng là 11 đứa, bàn thì một bên ngồi được có 4 đứa nên, mấy cặp kia chia ra ngồi 2 bên, mình ngồi đầu bàn, thằng cô hồn ngồi đối diện, ẻm thì đang đi lại chỗ bán dặn dò gì đó rồi quay lại, ẻm quay qua quay lại thì mình đứng lên đưa ẻm cái gế của mình, kéo cái gế khác ngồi kế thằng bồ con mụt ruồi, ẻm nhìn mình nhăn mắt, thằng cô hồn cũng nhìn theo, mà tụi kia cũng nhìn theo, có mỗi thằng bồ con mụt ruồi là quay qua dòm kiểu thương lắm. Đơn giản là mình chả muốn ai bắt cặp tụi mình nữa, mà cũng không muốn thằng cô hồn kia dòm, ngồi ăn mà ngồi đói diện nó thì ăn thế đéo nào được. Cơ mà không phải mình không làm gì, chỗ mình ngồi là ngồi kế thằng cô hồn đó, nên cứ dĩa bún ra là mình trút vô tô mình, thịt ra là mình gắp, nó ngồi dòm rồi lẳng lặng đi ra đằng kia gắp, tới nỗi một bữa ăn hôm đó nó đứng lên ngồi xuống không biết bao nhiêu lần.

Tự nhiên đang ăn thì một con trong đám lên tiếng, "ê hay là đi biển Vũng Tàu tắm biển nướng đồ ăn không?", nguyên đám đứa nào cũng chịu chỉ có ẻm là lắc đầu bởi vì còn phải trông 2 đứa nhỏ ở nhà, mình thì im, nữa muốn nữa không, sợ nghỉ học nhiều quá cũng không tốt. Sau đó thì lại quyết định đi liền trong chìu nay, ở lại 2,3 ngày gì đó, bởi vì có thể gửi 2 thằng nhóc đó cho nhà của ai đó mà mình không để ý, đang lo ăn. Thằng Thắng thì không đi, phải đi làm gì đó, nhà nó hình như có tiệm, có vẻ khá. Ăn xong cả đám đứa nào về nhà nấy để chuẩn bị đồ, mình lại đèo ẻm về nhà. Trên đường đi ẻm có hỏi là mình có muốn đi không này nọ rồi thôi. Đang soạn đồ thì tin nhắn tới, con nhỏ bạn của bồ mình, nội dung ngắn mà quan trọng "nhỏ T bị ngộ độc thực phẩm, mới nhập viện". Tới đây thì mình đã ngơ ra, bấm đt lại gọi hỏi thì đúng là như vậy, ẻm ở trên lầu dòm xuống cũng nghe mình nói, mặt chỉ vừa vẻ lo, vừa vẻ buồn. Chắc là mình nghĩ vậy, thế là kêu ẻm đi với mấy người kia trước, có gì mình chạy xuống sau, ẻm chỉ ừ rồi thôi. Mình phóng xe ra, xe lại hết xăng chưa đổ, ẻm nói lấy xe ẻm đi, mình gật đầu rồi chạy. Ra khỏi nhà mưa thì bắt đầu lên, chạy luôn, được 10 phút người đã ướt nhem thì mình gé ngang tiệm ven đường mua một cái áo mưa thì chạy đi tiếp. Lúc đó, trong người điện thoại run, cầm ra coi nước mưa che kìn màn hình, mình phũi một cái thì thấy. "C lái cẩn thận, P chờ C đi chung". Không bấm trả lời được, mặt kệ lái cái đã, chờ thế éo nào được, chìu nay đi rồi mà mình lên thành phố chứ có phải đi ra tiệm bi da đâu mà chờ. Đề máy xe vừa xong, mình ngước nhìn lên chuẩn bị lái thì thấy tướng thằng nào giống thằng cô hồn, cũng chạy zupiter hướng ngược lại. Mình khựng lại một xíu chả hiểu sao lại có cảm giác gì đó, rồi quay ngược đầu xe dí theo sau. Càng chạy thì càng đúng đường vào nhà của ẻm, và cuối cùng nó đậu trước cổng, rồi ẻm lại che mưa chạy ra đứng nói cái gì đó nhìn mặt ẻm có vẻ không hài lòng, mà mưa quá nên mình không nghe được gì rồi ẻm lại đi vô nhà. Chả hiểu sao mình lại chơi ba cái trò rình rập này, tính quay xe lại đi, thì ẻm lại chạy ra, trên người xách bịch đồ cùng với áo mưa đã mang sẵn trên người, leo lên xe thằng đó, ôm nhẹ quanh hông như những lần đi với mình, thằng cô hồn đề xe chạy đi. Một cảm giác lạ lạ chạy xung quanh người, lòng chợt nghĩ "vậy mà nói là chờ", tự nhiên lại hờn, không phải là chính mình. Quai đầu xe lái đi tiếp, vừa đi mình vừa suy nghĩ, lại móc điện thoại ra nhắn cho ẻm "đi chơi cẩn thận, mưa gió lớn coi chừng lại ho". Xong cất vào túi, lòng giả vờ không chờ tin nhắn những vẫn trong cho điện thoại nó run, chờ mãi thì cũng không thấy run, thở nhẹ một cái trong cơn mưa ào ạt, chắc người ta không như mày nghĩ đâu, chiều hôm đó mình chạy lên thành phố...
Edit 4: Về gần tới sài gòn thì điện thoại run, chắc là ẻm nhắm, mình cũng chả thèm đọc nữa. Lái gé ngang quán đổ xăng để không giống như lần trước, xong mình bắn thẳng về bệnh viện chỗ mà bồ mình nằm. Gửi xe xong đi thẳng lên phòng, kiếm vài ba lần mới lần ra được. Bồ mình đang nằm truyền nước, quay qua hỏi con nhỏ bạn thì nó nói là đêm hôm qua uống chanh muối ăn cá viên chiên nên bị ngộ độc, chắc là lâu ngày quá. Thôi, con gái cũng không tránh được, ăn hàng là chuyện thường ngày, lâu lâu dính một phát thì mới sợ. Mình ngồi xuống rờ em một chút , em cũng thấy mình vào cười một cái rồi lại nhắm mắt, nói chuyện được xíu thì mình bước ra ngoài lan can, số mình không hợp với không khí trong bệnh viện. Ngồi một xíu là khó thở ngay, bước ra ngoài hóng mát thì lòng chợt nghĩ tới ẻm P. Không phải nhớ nhung mà chẳng qua không hiểu ruốt cuộc thì ẻm kêu mình về quê chỉ đơn giản là trông nhà thôi sao. Lúc này mới giật mình nhớ tới cái tin nhắn, móc ra thì thấy tin của ẻm "sao C biết P đi", tin tiếp theo "C tới thành phố chưa, bạn C sao rồi", tin tiếp theo "tụi bạn nó kêu P đi luôn, đang có dịp gì ở dưới biển nên đi cho kịp", tin tiếp theo nữa "xong việc... C nhớ xuống nha, P đợi". Nãy chờ giờ đợi, có khi nào mình xuống dưới thì ẻm đã lên xe về lại nhà với thằng cô hồn ấy. Lòng chả buồn suy nghĩ, đi vào thăm em tiếp.

Em thấy mình trầm tư cũng thắc mắc nhưng không hỏi gì nhiều, mình nói lái xe nhiều nên mệt thôi. Xong chị của em cũng tới, hai đứa mình quen nhau chưa cho nhà ai biết cả, nên mình chào rồi chạy về. Em cũng muốn mình ở lại nhưng biết mình không thích bệnh viện với đã có chị rồi nên miễn cưỡng tạm biệt. Xuống tới nơi kiếm con chiến mã của mình, kiếm qua kiếm lại không thấy xém khóc thì mới sực nhớ là nãy chạy xe ẻm về. Chán, tính là không quan tâm nữa mà giờ kẹt con xe, chẳng lẽ giữ chạy luôn, không giấy tờ mà chạy vòng vòng thành phố bị trọng tài thổi là thẻ đỏ ngay. Chạy nhanh về phòng tắm rửa một cái rồi bước xuống hẻm kiếm gì ăn, đi tới chỗ bàn bida mình hay chơi, gần đó có chỗ hủ tiếu gõ. Kêu liền một tô hủ tiếu gân, hủ tiếu tới thì tin nhắn cũng tới, móc ra là tin nhắn của ẻm P, "C sao rồi, đi an toàn không mà không thấy trả lời", thấy cũng tội, không nhắn thì kỳ, thế là mình nhắn lại... sau khi ăn hết tô hủ hiếu. "Đang ngồi ăn hủ tiếu rồi, P đi chơi tới chỗ chưa?", bỏ đt vô túi vô trong tiệm bida rủ mấy người đó làm vài cơ, đúng là về sân nhà thì ngập tràn tự tin. Đi liền mấy cơ, tới khi mấy thằng kia tính đi ăn bánh tráng trộn thì mình đánh hụt, nhìn mặt tụi nó cứ kiểu như chán mình lắm. Xong lại cầm đt ra coi, thì té ra mưa lớn quá dưới đó cũng hoãn lại chuyến đi, ai về nhà nấy hẹn 2 ngày nữa đi. Xong, mình gọi điện rủ mấy thằng bạn chạy ra Nguyễn Văn Cừ làm vài ly chè cho bổ phổi. Tụi bạn thấy mình chạy nouvo liền vỗ vai cười nói "đù, lên xe nhanh quá, hèn gì mới thấy rủ đi ăn", mình cười hề hề, "xe nội mới mua, mượn chạy cho oách, già cả chạy xe tay ga dễ nguy hiểm". Mấy thằng đó nhướng mắt lên kiểu "thằng này có hiếu đấy". Rồi ăn uống no say, mình chạy vào bệnh viện thăm em, em đã tỉnh hơn, ói ra được mớ, người nhà em cũng ở đó nên mình gặp chút xíu rồi lại về. Tới phòng mình lên ngủ liền, lái xe liên tục nên cũng mệt, tin nhắn điện thoại lại tới, là của ẻm "C ngủ chưa, thằng cu bi nó hỏi C đâu rồi". Thằng ôn 4 tuổi, chắc là đi đái không được nên nhớ tới bố mày, mình nhắn lại "cũng chuẩn bị, P ngủ đi". Đợi một hồi hơn 10 phút không thấy nhắn, lại thầm nghĩ, chắc là nhắn xã giao. Ngủ một giấc tới sáng, phóng dậy đi đánh răng để còn vô lớp, thì thấy tin nhắn điện thoại, 2 tin của em, 1 tin của ẻm P. Em nói là em đã khoẻ, chìu là được ra, mình khỏi cần vào thăm nữa. Còn ẻm thì chỉ nhắn, "u C ngu ngon", tin nhắn đó cách tin nhắn cuối 2 tiếng, là khoảng 12h đêm, không dấu, giống như nhắn vội, chắc là đi chơi nên lúc sau mới nhớ nhắn cho mình. Lúc đó mình không nhớ rằng, ẻm bị ho vào ban đêm, khó ngủ được. Tắm một phát mình xuống dưới lấy xe, xách con nouvo chạy lên trường.

Vô lớp xách lab ra ngồi chơi game được chút thì ngủ quên, tới khi có cuộc gọi goi run trong túi quần thì mới giật mình. Móc ra nghĩ là bồ mình gọi, không phải, là số của mẹ ẻm P. Mình chui ra ngoài mới bắt máy, mẹ ẻm nói hỏi thăm này nọ, mình cứ ừ ừ dạ dạ, rồi lại cúp, tính bước dô lớp thì có một số khác gọi tới, mình lại bắt máy, là của thằng bồ con mụt ruồi, "ê, phải C không, tao Khánh bồ con Tiên đây", mình "ừ gọi tao chi vậy, tao về thành phố rồi", nó nói "đêm qua con P ho ra máu, gọi cho con Tiên, bồ tao chạy qua nói cả đêm nó ngủ không được", mình nghe vậy lại thấy nóng ruột, hỏi nó liên tục "rồi sao, có đi bệnh viện không, mà sao tao ko nghe P nói gì". Nó nói "tao không biết, có bồ tao ở bển thôi, mà bồ tao nhắn tin số mày cho tao nói là gọi cho mày hay, con P nó không chịu đi bệnh viện, nguyên đêm qua nó cứ khóc mãi." Đầu ốc mình lại rối tung lên, sao hết bồ mình tới ẻm lại bệnh thế này, mà tại sao lại ho ra máu, chắc là do hôm qua thằng cô hồn kia bắt ẻm đi trong mưa nên lại dính lạnh. Mình nóng máu lên gặn hỏi tiếp "rồi giờ sao rồi", thằng Khánh nói tiếp, "bây giờ con Tiên đang ở bển, P thì không chịu gọi bố mẹ, cũng không chịu cho con Tiên chở đi, nằm ở nhà, kèo này nó ho riếc là nó chết". Mình nhíu mày nháy con mắt vài cái rồi nói "ừ để tao gọi cho ẻm thử". Cúp máy, tra danh bạ gọi liền cho ẻm. Gọi một lần không bắt, gọi lần hai không bắt, gọi lần ba không bắt, mình bực mình xém vứt cái điện thoại đi, thì ẻm gọi lại bắt máy lên là tiếng con Tiên, "Tiên mở loa lớn, P nghe đó", mình hiểu là ẻm không muốn bắt máy, nên con Tiên phải gọi lại, rồi mình lại nói như la trong điện thoại "alo, P sao rồi, sao ho ra máu mà không vô viện". Không nghe bên kia nói gì chỉ nghe tiếng ho của ẻm, mình quậu lên hù "không đi là C gọi cho mẹ P", dứt câu thì ẻm mới lên tiếng nhưng nói chậm từng chữ "đừng gọi C, bố mẹ đang lo cho cố, mắc công bố mẹ chạy tới chạy lui", "thế thì tại sao không ra viện", bên kia lại im. Xung quanh mình mấy đứa nó nhìn tới nhìn lui, mình quát lên "ra viện liền ngay và lâp tức, tối nay C xuống là phải thấy ở trong viện". Cúp máy cái cụp, rồi lại chạy, phòng vô trong lấy cái ba lô bỏ về trước mặt tụi bạn. Cả con nhỏ bạn bồ mình cũng thấy, nhưng mình không để ý.

Chạy ra ngoài lấy xe rồi mình lại dông, chả hiểu mấy hôm nay ngày gì mà toàn là phải chạy. Nội tiền xăng thôi là đủ nghèo rồi, cơ mà mình chạy qua gé thăm em trước một cái. Em nói là không cần nhưng con gái mà, quan tâm nhiều xíu cũng chả chết ai. Tuy mới yêu chưa được lâu nhưng mình cũng thương em nhiều, mặc dù hồi đó em đồng ý yêu mình hơi nhanh nên mình cũng hơi bất ngờ. Thăm em xong, chào tạm biệt rồi mình đi, cố tình chờ em về trước rồi mình mới lấy xe, mắc công em thấy mình chạy xe lạ lại khổ. Bắt đầu chạy xuống dưới quê ẻm P, đời là những chuyến đi, nhưng lần này không phải là chiến mã thân thương, mà là hàng mượn. Mình cuối xuống xong nghĩ thầm "bớt uống xăng dùm tao cái". Trên đường đi mình lại có thêm một mớ suy nghĩ ở trong đầu, ruốc cuộc thằng Thắng là gì với ẻm, là chồng chưa cưới, chồng hụt, hay người yêu, hay bạn bình thường đang tán tỉnh. Mình thì nghiên về những phía chồng hụt và bạn bình thường, chứ nếu là người yêu thì nó đã đấm mình xịt máu mỏ khi thấy ở chung nhà với ẻm P rồi. Rồi bệnh tình của ẻm nữa, nặng như vậy tại sao bố mẹ ẻm lại có thể để ẻm lại một mình.. Xung quanh đầu cứ hết câu hỏi này tới câu hỏi nọ xuất hiện. Liệu mình đi xuống nhà ẻm hoài có được gọi là ngoại tình không? Đối với mình thì mình nghĩ là không, bạn bè chẳng lẽ hoạn nạn không giúp nhau, huống hồ lúc nào trong thâm tâm mình cũng luôn giữ khoảng cách với ẻm.

Xuống tới đã hơn 4h chiều, con đường đi lại chưa nhiều nên chạy vẫn còn lạc một chút, nhưng mình gọi điện kêu thằng Khánh ra rước. Thấy mình nó quẫy tay hú lên như thú gặp bạn tình mùa sinh sản , rồi nó chạy trước mình chạy sau, nhưng không phải con đường về nhà của ẻm mà tới một chỗ khác. Là trung tâm y tế xã, nhìn không đông lắm. Vậy là cuối cùng ẻm cũng chịu nhập viện, 2 thằng dừng bên hông rồi đi vào, ở ngoài là mấy đứa hồi bữa đi ăn, chắc là bạn thân của ẻm. Trước là cái phòng, nhìn không được ổn như bệnh viện thành phố nhưng cũng gọi là tạm. Mở cửa ra thì trước mặt là ẻm nằm trên giường, tay truyền ống nước, đang mở mắt nói ch với con Tiên, ngạc nhiên là kế bên thằng Thắng đang đứng. Mình cũng đang cay nó lắm vì cái tội chở ẻm đi lúc mưa, nhìn ẻm đang nằm trên giường khuôn mặt phờ phệt mình lại càng ức thêm. Nhưng thôi, bạn bè chứ đâu phải người yêu, thể hiện làm gì cho tụi nó lại suy nghĩ. Lúc này thì ẻm đã quay qua nhìn mình, ánh mắt sợ sệt như sợ mình la mắng ẻm, con Tiên cũng đưa ánh mắt dòm lắc nhẹ đầu ý là đừng có nói gì lớn. Mình chỉ nhìn ẻm, gật đầu nhẹ rồi bước ra ngoài hành lang ngồi. Thằng Khánh với thằng Thắng ra theo, bước ra khỏi phòng, mình chỉ mặt thằng cô hồn nói "Tại mày đấy thằng cô hồn", nó quay lại sủa "tao làm gì P, mày muốn gì lại đây nè?", xong nó dơ tay kểu thách thức, tụi xung quanh cũng nhìn, mình cũng nhìn thầm nghĩ "ơ mình đâu tính đánh lộn, chỉ tính chửi chơi thôi mà", hên sao thằng tụi kia kêu thôi thôi nên nó cũng bỏ về. Ngồi xuống, hỏi thăm tình hình tụi kia thì đứa nào cũng lắc đầu chả rành, y tá cũng không nói. Chắc là chỉ có con Tiên biết. Ngồi chút xíu thì con Tiên đi ra kêu mình đi vào. Rồi con Tiên nói gì với tụi kia rồi cả đám kéo nhau về hết. Chỉ có thằng Khánh lại vỗ vai kêu "tối ổn thì ra đi ăn".

Thế là trong trạm xá chỉ còn lại mình, ẻm trong căng phòng, lại cái không khí nặng mùi thuốc này, chưa bao giờ là chỗ mình thích gé tới, hoặc chắc không ai thích gé tới. Thế mà trong vòng 2 ngày mình đã phải tới 2 chỗ khác nhau. Mở cửa nhẹ bước vào, lúc nào ẻm đã ngồi dậy nhìn thẳng mình. Khuông mặt đang chảy 2 hàng nước mắt, mình lật đật chạy lại, hỏi "ê, khoan, sao tự nhiên khóc?". Bối rối chả biết làm gì, chỉ biết đứng nhìn ẻm khóc ngon ơ. Từ xưa tới nay chưa bao giờ mình dòm một đứa con gái khóc một cách tự nhiên đến lạ lùng như vậy. Mình chỉ biết ngồi xuống kế ẻm, ẻm lại gác 2 tay lên vai mình, rồi lại cuối đầu xuống thút thích. Đỡ em ngước nhìn lên rồi hỏi "rồi, được rồi, nước biển nó truyền vô ra lại hết bằng đường mắt rồi kìa". Ẻm mới lau nhẹ mắt, khuôn mặt ẻm lại hẹn ra, kể từ lần đầu mình gặp ẻm trên thành phố tới giờ, hôm nay là lần đầu tiên mình nhìn kỹ ẻm 100% như vậy. Một khuôn mặt không phấn son, pha chút hồng hồng của sự yếu đuối, một vài dấu vết của làn nước mắt đi qua. Chắc là ẻm thấy mình nhìn quá nên ngại rồi nằm xuống, mình cũng đứng dậy bước tới cửa sổ, ẻm mới bắt đầu nói "sao C xuống sớm vậy, không ở lại chăm sắp bạn C". Mình đáp "bạn C cũng ổn rồi, chỉ ngộ độc nhẹ thôi, C xuống lấy lại xe thôi, xe P hao tiền quá". Ẻm ngơ ngác "ơ", mình cười nói "sao lì vậy", ẻm lại ngơ ngác hỏi "P lỳ gì". Mình thở dài, "bệnh thì vô viện, cớ sao ở nhà chi cho ngày càng nặng thêm". Ẻm nháy nháy con mắt, rồi mỉm cười nhẹ nhưng như cố tình không để mình thấy, ẻm thở nhẹ vài lần rồi mở miệng ra nói "nếu ko lỳ thì C có lại xuống lại với P không"? Nghe tới đây, mình lại bỡ ngỡ với cách nói của ẻm. Tại sao ẻm lại muốn mình xuống, tại sao ẻm lại cần mình, mà tại sao không phải bạn bè hay là thằng Thắng? Vậy chẳng lẽ câu ẻm nói khi xưa ẻm chờ mình nói thích ẻm là sự thật. Nếu khi xưa mình kiên quyết đeo đuổi ẻm, thì hoàn cảnh như hôm nay liệu có xảy ra? Rồi chẳng hiểu sao, mình lại buộc miệng nói "nhưng cứ vầy hoài, bạn P lại nghĩ là mình yêu nhau". Mặt ẻm lặng xuống, những sợi tóc còn dính trên gò má của ẻm đã rớt ra. Rồi ẻm bật khóc "rõ ràng em yêu anh trước mà"... Lại là những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra, mình vẫn còn choáng váng trước những lời ẻm nói. Đến nỗi người mình cứng đơ ra, bởi vì bản thân chưa chuẩn bị trước cho tình huống thế này. Tại sao ẻm lại chọn mình, tại sao không phải sớm hơn, tại sao ẻm lại nói ra với mình mà không giữ nó lại trong lòng. Chẳng phải nếu giữ lại trong lòng thì có lẽ 2 đứa chẳng phải như thế này. Mình im lặng, không dám nói ra lời nào, vì mình sợ nói ra sẽ làm tổn thương ẻm. Bởi vì lòng mình đây, đã có người khác rồi. Ẻm lại lên tiếng, "P xin lỗi, P nói khùng, C đừng nghe P nói". Xong ẻm nằm xuống, lấy chăn che kín đầu, mình cũng chả biết làm gì nữa, tính mở cửa bước ra ngoài, thì ẻm nói nhẹ "nhưng P cũng còn muốn đi Vũng Tàu". Mình cười nhẹ, "ừ sẽ đi mà", rồi bước ra ngoài. Đi thẳng ra bên ngoài để tránh đi bầu không khí bệnh viện, tránh đi bầu không khí vừa nãy.Edit 5: Một chút sau khi ra ngoài thì tụi thằng Khánh con Tiên quay lại, trên tay xách theo đồ ăn hình như là cháo bò nấu sẵn cho ẻm. Con Tiên gật đầu chào mình rồi đi thẳng vô trong, còn thằng Thắng thì quắc lại, hú đi ăn phở. Ừ thì cũng đói, thôi lấy con xe đi luôn. Ẻm có Tiên chăm sóc rồi nên mình đi xíu chắc cũng không sao. Lại hốt con xe rồi hai đứa chạy đi cách đó tầm 5 phút là có một tiệm phở. Tiệm cũng đông, chắc chỗ này tụi nó hay ăn, thằng Thắng cũng kêu chỗ này ăn ngon. Hai thằng kêu 2 tô với thêm 2 chén trứng để dành húp, trong lúc chờ thì nó hỏi "P sao rồi, có nói gì ko?", mình đang uống ly nước đá lạnh, xong trả lời "cũng không gì, chắc đang mệt". Nó gật đầu một cái thì 2 tô phở, đang húp húp thì mình lại nghĩ tới thằng cô hồn. Ngước lên hỏi nó "à mày, thằng Thắng là bạn trai cũ của P hả?". Nó hú sùm sụp xong trả lời "gần giống vậy mà ko phải vậy" , mình buông đũa "vậy là sao ba". Nó cầm chén trứng lên làm cái ọc, lấy miếng giấy chùi miệng rồi ngồi kể. Đại khái là thằng Thắng với ẻm P học chung cấp 3, ba mẹ của thằng Thắng là bạn học cũ của mẹ P. Hai gia đình cũng có qua lại, thằng Thắng cứ theo đuổi ẻm nhưng ẻm không thích, rồi cho tới ngày chả hiểu sao có thời gian đó ẻm lại chịu. Cả 2 gia đình làm đám hỏi luôn rồi thì đùng một cái lại huỷ. Nguyên nhân lý do chẳng ai ở bên ngoài biết, nhưng ngộ một cái cả hai gia đình vẫn qua lại với nhau bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Đó là lý do nhà ẻm P gặp thằng Thắng thì thấy rất bình thường. Cho tới bây giờ thằng cô hồn đó vẫn luôn đi theo ẻm P, bên ngoài nói là ẻm từ chối, nên nó mới ráng đi theo để cầu cho ẻm thay đổi.
Nội dung thì lòng vòng nhiêu đó, mình cũng không hỏi nữa. Ăn xong 2 thằng tính tiền chạy lại chỗ trạm xá. Con Tiên nhắn tin kêu là ẻm được ra rồi, mình chạy vô hỏi thì nói bệnh này của ẻm chỉ phát lên xíu vậy thôi rồi hết, chỉ có kiêng cử thì mới không bị lại. Ở lâu trạm xá cũng không giúp được gì vì không phải bệnh viện thành phố. Thế là tối đó ẻm được về, lên xe mình đèo. Tính nói để con Tiên chở nhưng mà xe mình đang chạy là xe của ẻm mà, biết làm thế nào giờ, nói mắc công ẻm lấy xe lại, mình đi bộ về thì bỏ mẹ. Thế là nổ máy xe về nhà ẻm, trên đường về ẻm không còn ôm hờ mình nữa, vậy cho khoẻ người ngoài khỏi bắt cặp 2 đứa. Nhưng khi gần tới nhà thì ẻm xít tới lại gần rồi thủ thỉ "C còn nhớ gì hồi chiều P nói ko?", hơi thở của ẻm phát ra ngay cổ mình làm xém giật mình, "chiều P nói gì?", xong ẻm im lặng một chút rồi lại nói thành tiếng "Ừ, C ko nhớ thì tốt, hi". Tới nhà ẻm, 4 đứa cùng vào, ngồi nói chuyện chơi chơi xí thì 2 đứa kia đi về. Mình đang phân vân chưa biết nên ở lại ngủ như hồi bữa, hay là ra nhà nghĩ như lời mẹ ẻm nói qua điện thoại. Lúc này mới nhớ tới 2 thằng nhóc thì mới lên tiếng hỏi "ủa P, 2 thằng nhóc đâu". Ẻm đang soạn đồ quay lại nói "à gửi nhà dì năm rồi C, dì năm mới từ trên thành phố về, đợt bố mẹ P đi dì năm chưa về nên ko gửi đc". Tới đây mình nghĩ, ồ vậy đâu có cần ở lại chăm tụi nhỏ nữa, cứ thế là 2 đứa lên lại thành phố được rồi. Nghĩ là nói liền, mình lại lên tiếng "vậy tụi mình lên lại thành phố được rồi phải ko?". Ẻm quay qua dòm mình, nhíu mắt cái rồi leo lên lầu, nói vọng xuống "P muốn nghỉ vài ngày". Quên mất là ẻm bị bệnh, vậy là chẳng lẽ giờ mình kẹt ở dưới đây cho tới khi nào ẻm hết bệnh? Hay là mai cứ chạy xe về, còn ẻm cho đi xe đò từ từ lên sau, bình thường không có mình cũng đi bình thường đó thôi. Chuyện gì khó có xe đò. Nhưng mà để ẻm lại một mình cũng kì, đã chở người ta về thì phải chở lên, để vầy giống bỏ con giữa chợ quá, trông khi đó mình mới là người đang giữa chợ đây. Thôi không suy nghĩ nữa, leo vô trong cái phòng đánh một giấc.

Giật mình dậy là hơn 11h chút, điện thoại có 2 tin nhắn, một từ bồ mình, tin thứ hai là của ẻm. Ngộ lạ chung nhà còn nhắn làm gì, mở tin của bồ ra coi thì nói là ngày mốt ẻm đi thực tập ở ngân hàng nào đó nên nói cho mình hay. Còn tin của ẻm là đơn giản "C ngủ ngon". Mình bước xuống giường tính đi ra đi đái thì giật mình lùi lại, ở ngay cửa phòng là ẻm đang nằm. Y chang như lần trước mình nằm ở trên phòng ẻm, cũng nằm ngang chắn ngang cửa, tuy nhiên lần này ẻm lại không có chăn hay gối gì cả. Ẻm mang cái quần short, cái áo tay dài, chân còn xỏ đôi dép đi trong nhà, tóc đã phũ che hết nữa khuôn mặt. Nếu không biết nhà này có ẻm thì mình sút cho văng ra ngoài rồi. Lắc đầu một cái rồi mình lại kêu ẻm dậy, "ê, dậy nào chị, dậy!!!", mình kêu lớp ẻm mới giật mình ngồi dậy. Còn ngơ ngác lắm, xong mình hòi tiếp "sao tự nhiên nằm đây vậy bà, bệnh hoạn ngủ kiểu này đi sớm là cái chắc". Ẻm lấy tay đập lưng mình một cái, rồi lấy tay kia vuốt mấy sợi tóc. Xong lại nằm xuống, mình "ơ" một cái rồi ẻm hí con mắt ra nói "nãy tính xuống rủ C ăn đêm, mà xuống tới C ngủ mất tiêu òi", mình nhăn mắt "rồi làm gì nằm đây, sao ko lên nằm chung với tui hề hề", tới lượt ẻm nhăn mắt ngồi dậy "thì ngồi chờ C dậy, ai ngờ lâu quá ko thấy dậy nên ngủ quên luôn, thôi P lên phòng ngủ đây". Ẻm bước ra ngoài, leo lên lầu được vài nấc thì mình mới nói "rồi ko ăn gì luôn à?", không nghe tiếng ẻm bước nữa, chỉ thấy ẻm quay đầu xuống nhìn mở tròn con mắt, "nhà ko còn đồ ăn gì nấu sẵn hết". Mình đi xuống nhà bếp, ẻm cũng đi xuống theo, mở tủ lạnh ra thì chỉ còn vài bịt măng tây, rau ngò, hành lá với vài thứ lặt vặt. Ngăn trên thì thấy có 2 con cá, với 1 miếng thịt bò cỡ bự. Quay qua thì ẻm đang đứng sau lưng, lên tiếng hỏi "nhà giàu mà sao tủ lạnh bèo thế", ẻm lấy tay đập vô lưng mình cái nữa rồi nói "bố mẹ kêu P đi chợ, mà P mấy bữa nay có đi được đâu". Mình lắc đầu quay dòm cái rồi lấy cục thịt bò ra với mấy bịch rau. Lên tiếng nói "để làm thịt bò xào ăn cơm, P coi còn cơm ko nấu cơm đi". Ẻm dòm tới dòm lui rồi quay qua hỏi "giờ này mà còn nấu hả?", mình nhăn "thế giờ này tiệm nào mở cửa". Ở dưới quê chứ có phải ở thành phố đâu mà giờ này còn tiệm nào mở.

Ẻm biết ý rồi chạy lon ton đi lấy cơm nấu, miếng thịt bò này giống như ai mới vừa mua bỏ vào, kệ, mình hốt luôn. Cũng hên là trước giờ ở phòng trọ toàn tự nấu ăn nên bây giờ mới có dịp mà thể hiện, cũng chẳng phải là làm gì cao siêu lắm, chỉ là xắt thịt bò ra từng lát hình vuông, xong ướp với tiêu muối nước mắm, để cho nó thấm xong quay qua xắt hành lá thành từng khúc ngắn, rồi ngâm măng tây, để ráo rồi cắt tiếp thành khúc khoảng 10 cm. Ẻm nấu cơm xong thì ngồi ngay bàn ăn, chống cầm xoe mắt nhìn mình kiểu ngạc nhiên lắm. Chắc là tưởng thằng này ko biết nấu ăn, lúc này ẻm mang áo tay dài, 2 cái tay áo nó dài quá nên nó che cả bàn tay, tóc ẻm thì đang xoã vì ở nhà. Mình chỉ nhìn thoáng qua chút rồi làm tiếp. Chảo dầu xèo xèo lên tiếng, lúc này ẻm đã lại đứng kế bên tròn mắt nhìn. Mình thấy thế nói "đi ra chỗ khác cho người ta bỏ thuốc", ẻm qua qua nhíu mày lại hỏi "thuốc gì vậy?", mình cười nham hiểm "thì thuốc ngủ, xí tha hồ mà chén" Ẻm nhéo hông mình một cái đau điếng, rồi lẳng lặng lại mở tủ lạnh lấy mấy lon nước coca. Mình cũng trút đồ ăn ra dĩa, ẻm bới cơm mà chỉ bới có một tô bự, rồi ẻm lên tiếng tiếp "lên lầu coi phim rồi ăn luôn ha?", ngước lên nhìn cái đồng hồ treo tường, xong mình lắc lắc cái cổ ý kêu nhìn coi mấy giờ rồi, mình nói luôn "thôi đi mẹ, nữa đêm ăn nhanh còn ngủ, vừa ăn vừa coi phim thì bao giờ mới được ngủ". Ẻm dòm cái đồng hồ xong quay lại lắc đầu, ko chịu, thôi thì phải chiều người bệnh. Một bên xách cái dĩa đồ ăn, một bên cầm 2 lon nước ngọt. Ẻm thì bưng một tô cơm bự tổ chảng, mà ko thấy 2 cái chén nhỏ để múc ra.

Bước vào phòng, để đồ ăn xuống dưới đất, ẻm chạy lại mở cái lap ra để lên giường, còn 2 đứa thì ngồi dựa tường nhìn lên. Ẻm lấy đũa trút gần nữa dĩa măng Tây xào thịt bò vào cái tô, xong lấy ra 2 cái muỗng, đưa mình một cái, rồi tự nhiên múc ăn, trên lap đang mở phim hài Hàn Quốc gì đó. Mình lơ ngơ, quay qua hỏi "rồi tô cơm của C đâu", ẻm quay qua dòm rồi chỉ xuống tô cơm ẻm đang múc, nói "nè, P múc dư 2 đứa ăn á, ăn chung đi". Nói tới đó cũng đã hiểu, lẳng lặng múc cơm ăn, mà thật sự ẻm ăn ít lắm, múc có vài muỗng rồi ngồi coi phim, còn mình thì ăn gần hết. Ẻm kê đầu lên vai mình rồi chăm chú coi phim, thật ra lúc đó mình không biết ẻm đang coi phim hay đang suy nghĩ chuyện gì. Bởi vì phim tới lúc cười ẻm cũng không cười, phim buồn ẻm cũng không khóc. Không gian của 2 đứa im lặng cực kì, chả có một chút gì thay đổi trên khuôn mặt của 2 đứa. Chỉ là một căng phòng tối thui, âm thanh phát ra từ cái laptop, một thằng con trai ngồi dựa tường, một đứa con gái dựa đầu vào vai thằng đấy. Chẳng đứa nào dám mở miệng lên tiếng, vì sợ, nếu đứa nào nói chuyện sẽ phá tan đi cái bầu không khí yên tĩnh này. Nhưng rồi cũng chả thể nào tiếp tục được, mõi lưng vãi cả ra. Ẻm mới bắt đầu lên tiếng nói "C có còn nhớ P nói gì hồi chiều không?", câu hỏi này tựa tựa y chang lúc mình chở ẻm về từ trạm xá, lúc này ẻm đã không còn dựa vào vai mình nữa, "nhớ chứ, sao vậy?", ẻm quay qua nhìn rồi nói tiếp "thế sao hồi chiều nói ko nhớ mà", "thì chiều nó quên giờ nó nhớ"...

Một bầu không khí yên lặng lại tiếp tục, rồi ẻm bắt đầu đổi vai vế "em yêu anh là thật, nhưng em cũng không muốn làm anh khó xử", mình cũng giật mình, chưa có quen với kiểu xưng hô này lắm, "nhưng P cũng đã và đang làm C khó xử rồi đấy thôi", mình vẫn giữ kiểu xưng hô cũ. Ẻm lại lấy tay phải vuốt nhẹ tóc một cái "em biết anh đã có người yêu, nhưng em đến trước cô ấy mà", nói tới đây cổ họng ẻm lại nghẹn lại, biết ngay là sắp khóc, cho nên mình không dám trả lời gì, chỉ sợ nói ra ẻm lại bật khóc thì biết đường nào mà dỗ. Mà ẻm lại chưa chờ mình trả lời, ẻm nói tiếp "nếu ngày xưa em nói yêu anh trước, thì có phải bây giờ..", nói tới đây ẻm ngưng, tiếng nấc đã bắt đầu xuất hiện, ẻm đứng dậy đi vào nhà tắm. Mình thì ngồi đơ một chỗ chả biết phải làm gì cho đúng đắn ở giây phút này, tất cả chỉ là do số của 2 đứa thôi, ngày xưa gần nhau, thân thiết nhau, không biết bắt lấy, để mọi thứ trôi qua nên mới thành ra thế này. Có một lời bài hát của Phan Mạnh Quỳnh mình thấy khá thấm, đó là "Mình thiếu một chút bối rối để thành người yêu của nhau, Mình thiếu khoảnh khắc say đắm để rồi hẹn ước với nhau". Bây giờ 2 đứa lạc vào trong tình cảnh này thì tất cả cũng là do cái duyên, đứng dậy, xách dĩa đồ ăn với tô cơm xuống dưới, ẻm vẫn còn trong nhà tắm, xả nước rào rào, chắc không muốn mình biết ẻm đang khóc. Mình bước xuống dưới lầu, để hết vào bồn rửa chén rồi cũng đi súc miệng, lúc này điện thoại mới có run lên. Là có người gọi, thằng bạn chắc là rủ chơi game, mình bắt máy lên nó nói "ê mày, xí đi ăn với gệ xong chạy qua đây cà phê", mình mới thấy lạ trả lời "ăn với gệ gì, tao đang dưới quê mà", nó cười cười nói "trốn a e hả mày, tụi tao ngồi cà phê thấy mày đèo con gệ mày chạy qua nè", tới đây thì mình đã thắc mắc lắm rồi "coi chừng lộn ba ơi, tao đang ở dưới quê, đâu có thành phố đâu", nó mới ngưng lại bên kia xíu rồi nghe bên kia ồn lắm, chắc nguyên đám đang ngồi với nhau, xong nó lại cất tiếng "nhầm thế đéo nào đc, con xe của gệ mày biển số XXXX, nguyên đám thấy nó ôm thằng lái cứng ngắt, chứ có phải mình tao thấy đâu, mày về thành phố đi con, chắc nó cắm xừng mày rồi". Mình ừ một tiếng rồi cúp máy, mở máy lên tính nhắn tin cho bồ mình thì quên mất nãy ẻm nói dụ đi thực tập chưa nhắn lại, quáng quá mình bấm gọi luôn, thì không thấy bắt máy, nhắn tin hỏi đang ở đâu cũng không thấy trả lời. Mình ngồi xuống giữa nhà, bất động một chút, hy vọng tụi nó nhìn nhầm, nhưng nhầm thế nào được khi cả đám cùng nhầm. Hay là tụi nó giỡn, mình bấm gọi là, tụi nó vẫn nói y vậy. Thở dài một cái rồi suy nghĩ, chả lẽ trời bắt mình trả giá cho việc mình ở bên P những ngày này sao. Chẳng lẽ chăm sóc bạn, chăm sóc người mình từng xem trọng thì không được, thì sai trái?

Bồ mình với mình quen nhau mới có vài tháng, những mối quan hệ của em với những người khác mình cũng chưa biết, hay là người quen, hay là anh chị em bạn bè. Những câu hỏi cứ tiếp tục xuất hiện cho đến khi P bước lại, nhìn mắt ẻm đỏ hoe, chắc là mới khóc xong, ẻm dòm mình hình như là đã nghe được nội dung cuộc nói chuyện của mình nãy giờ. Lúc đó đầu óc mình như nóng bừng lên, bản thân tự nhiên mõi rã ra, mình nằm xuống dưới đất chẳng thèm bước vào phòng. Ẻm cũng ngồi xuống không nói tiếng gì, mình kê tay lên trán, hay là từ bỏ, chấm dứt với tất cả những gì đang xảy ra, trở về lại ban đầu. Chẳng cần giúp đỡ, chẳng cần lo lắng, chẳng cần phải thương người, chẳng cần phải giữ lời hứa. Nhiều suy nghĩ nó ập tới, mình đã ngủ quên khi nào. Trước đó, ẻm cũng lại ngồi kế bên mình, rồi cũng đã thiếp ngủ đi cho tới sáng.
https://vozforums.com/showthread.php?t=5999845
Lượt xem:  lần

Từ khóa

- Đào Thị Thanh Tuyền - - Giáng Tiên - - Nguyễn Văn Sâm - - Phạm Thị Hoài - - Thái Phương - - Trần Quang Nghiệp - - unknow - (VB) 5 Agatha Ái Khanh Amanda Chong Wei - Zhen Anonymous Anton P. Arthur Conan Ấu Tím Bảo Ninh Bảo Toàn Bassett Bích Hà Bích Xuân Biển Chết Biển Xanh Bình Huyên Bình Nguyên Lộc Bùi Chí Vinh Bùi Hải Lý Bùi Hiển Bùi Hoằng Vị Bùi Thúy Hà Buzzati C. Cao Hành Kiện Cao Huy Thuần Cấn Vân Khánh Chiêu Hoàng Christie Chu Thị Thơm Chu Thu Hằng Cuny CV Diễm Trinh Diễm Tuyết Ðinh Lê Vũ Dino Doreen Clark Doyle Dương Bình Nguyên Dương Đình Hùng Dương Nữ Khánh Thương Dương Thụy Đào Lâm Đào Quang Vinh Đặng Anh Đào Đặng Huyền Đặng Thị Thanh Hương Đậu Hải Nam Định Hải Đinh Lê Vũ Đinh Linh Đoàn Phương Huyền Đoàn Thạch Biền Đỗ Đức Thu Đỗ Quỳnh Dao Đỗ Thành Đỗ Tiến Bình Minh Đỗ Tiến Thụy Đỗ văn Thục Đức Trí Quế Anh Fazil Fougère Gene giamagan Giáng Mi Gilbert Wright Guy de Maupassant Hà Kỳ Lam Hà Vân Hải Ninh Hajin Heinrich Boll Henry Hermann Hermann Hesse Hesse Hiền Anh Hoạ Mi Hoa Ngõ Hạnh Hoài Hương Hoài Yên Hoàng Chính Hoang Ðường Hoàng Đạo Hoàng Lan Chi Hoàng Nga Hoàng Ngọc Lễ Hoàng Ngọc Tuấn Hoàng Nhuận Cầm Hoàng Thu Diệp Hoang Vu Hồ Dzếnh Hồ Đình Nghiêm Hồ Hữu Tường Hồ Thi Ca Hồ Tĩnh Tâm Hồ Trường An Hồng Khắc Kim Mai Huỳnh Đặng Huỳnh Hữu Võ Huỳnh Trung Chánh Huỳnh Vân Tiên Hương Kiều Loan Hương Ngọc Hữu Phương Iskander J. Leibe Jacky Huy Jean Jennifer Kesten Khái Hưng Khiết Nghi Khôi Vũ Không Biết Khuê Việt Trường Khuyết Danh Kim Tuấn KinhSach_PhapAm KT La Lan Lagerkvist Lắp Ghép Hạnh Phúc Lâm Ngữ Đường Leo Lê Công Sơn Lê Du Miên Lê Hoài Lương Lê Minh Hà Lê Minh Nhựt Lê Minh Quốc Lê Mỹ Ý Lê Thị Nhị Lê Thị Thu Thủy Lê Thiếu Nhơn Lê Thu Thủy Lê Văn Thảo Lê Văn Thiện Lê Việt Điểu Liễu Hạ Thị Linh Bảo Linh Vang Lisa Cannos LuuLy Lý Thanh Thảo Ma Văn Kháng Mạc Can Mạc Ngôn Mai Hạnh dịch Mai Ninh Mai Thiên Mai Van Thai ( Tuyen Quang ) Manuel Rivas Margo Molthan Mari Mateescu Matsu Hideji Mi Guo-xian Miêng Minh Anh Môi Tím Mrozek Mường Mán Mỹ Dung Naipaul Nam Huỳnh Ng. Ph. Vĩnh Quyền ngọc phúc Ngọc Thùy Khanh Ngô Thị Bích Hiền Ngô Tự Lập Nguyen Nguyen Ngoc Hanh Nguyenthitehat Nguyễn An Hạ Nguyễn Anh Thư Nguyễn Bản Nguyễn Chí Thiện Nguyễn Công Hoan Nguyễn Duy Nguyễn Duy Cần Nguyên Đỗ Nguyễn Đức Hạ Huy Nguyễn Huy Thiệp Nguyên Hương Nguyễn Khải Nguyễn Khoa Điềm Nguyễn Kim Nguyên Nguyễn Lê Hồng Hưng Nguyễn Mạnh An Dân Nguyễn Ngọc Nguyễn Ngọc Minh Nguyễn Ngọc Tư Nguyễn Ngô Thùy Phi Nguyễn Nhật Ánh Nguyễn Phan Hách Nguyễn Phục Hưng & Hiền Vy Nguyễn Phúc Vĩnh Tung Nguyễn Phương Nguyễn Quang Sáng Nguyễn Quang Thiều Nguyễn Quốc Văn Nguyễn Thanh Hà (K.18 - ĐH Luật) Nguyễn Thanh Vũ Nguyễn Thị Anh Thư Nguyễn Thị Châu Giang Nguyễn Thị Long Nguyễn Thị Long An Nguyễn Thị Minh Ngọc Nguyễn Thị Mỹ Liên Nguyễn Thị Ngọc Nhung Nguyễn Thị Tê Hát Nguyễn Thị Thanh Bình Nguyễn Thị Thu Huệ Nguyễn Thị Vân Anh Nguyễn Thiên Ngân Nguyễn Thu Phương Nguyễn văn Đệ Nguyễn Văn Trang Nguyễn Việt Hà Nguyễn Xuân Hoàng Nguyên Xưa Nguyễn Ý Thuần Nhất Linh Nhất Linh và Khái Hưng Nhật Tiến Nhỏ Loan Nhỏ Mây Nhuận Pháp Như Bình Như Phong Như Thủy Nyy O. Henry O' Henry Olga Tokarczuk Par Perret Peter Cheyney Peytchev Phạm Hải Anh Phạm Phong Dinh Phạm Phương Nhung Phạm Sông Hồng Phạm Thái Lê Phạm Thị Hoài Phạm Thị Ngọc Liên Phạm Thị Thanh Mai Phạm Thùy Chi Phạm Trung Khâu Phan Cao Toại Phan Đình Minh Phan Hoàng Phan Hồn Nhiên Phan Thái Yên Phan Thị Thanh Tâm Phan Thị Vàng Anh Phan Thúy Hà Phan Tiểu Vân PHAN XUÂN SINH Phiva Phù Du Phùng Cao Bảng Phùng Thành Chủng Phuongtastic Pierre Bellemare Powl Quan Dương Quảng Diệu Trần Bảo Toàn Quân Thiên Kim Quế Hương Quỳnh Dao Raymond Carver Robert Zacks SachHocLamNguoi Satir Sầu Đông Slawomir Sông Biếc Sở Mộng Stendhal Svetoslav Tạ Mỹ Dương Tăng Văn Chung Tâm sự Tchekhov Tế Hanh Thạch Lam Thái Hoàng Thái Thị Tú Trang Thai Yen Thanh Nhàn TheMouse Theo KTNN Theo PNCN Thế Lữ thi cầm Thích Nhất Hạnh Thiên Vỹ Thiếu Hoa Thôi Hữu Tiến Đạt TinhYeu_HonNhan Tolstoy Tommy Tô Hoài Tôn Nữ Thu Thủy tôn thất phú sĩ Tôn Thất Phú Sĩ Tram Foodcourt Tran Thu TrangTho Trần Đăng Khoa Trần Hữu Hoàng Trần Minh Thuận Trần Mộng Tú Trần Quang Nghiệp Trần Quốc Cường Trần Thanh Hà Trần Thị Diệu Tâm Trần Thị Hạ Anh Trần Thị Huyền Trang Trần Thu Hà Trần Thuỳ Mai Trần Thùy Mai Trần Tiêu Triệu Bôn Triệu Huấn Trịnh Bửu Hoài Trịnh Công Sơn Trịnh Lan Thương Trung Trung Đỉnh TruyenCuoi TruyenMa TruyenNgan truyện ma truyện ma voz truyện ngắn truyện voz Trương Bằng Trương Nam Hương Tuệ Hả Từ Nguyên Tĩnh Tương Giang Typed by DUY LE unkno. unknown unkown Ưu Du V.S. Vành Khuyên Việt Dương Nhân Việt Đông Vĩnh Hảo Vinh Hùynh Vĩnh Quyền Virginia Võ Đình Võ Hoàng Võ Hồng Võ Phi Hùng Võ Phiến Võ Phú Võ Thị Hảo Võ Thị Xuân Hà voz Vũ Đình Giang Vũ Hoàng Chương Vũ Hồng Vũ Khỉ Vũ Ngọc Đỉnh Vũ Thị Thiên Thư Vũ Trọng Phụng Vương Hữu Lộc William Shakespeare Xuân Đình Y Ban Zhou-Hua

Đăng ký theo dõi qua Email

Đăng ký bằng email của bạn để nhận được tin mới nhất từ chúng tôi.

Liên hệ với chúng tôi

Voz is Beta Ver 1.0 | Copyright 2016 - 2017 | Super Code by Voz teams | Trở về đầu trang