Sáng hôm sau khi gặp ma về, thằng Việt lao ngay sang bên nhà cũ đập cửa gọi em, thấy em lò cò ra mở cửa thì nó hỏi sao chân lại vậy, em kể lại chuyện đêm qua thì mặt nó tái xanh, từ trước đến giờ chưa bao giờ em thấy nó hoảng hốt như vậy. Nó bảo rõ ràng tối qua lúc bọn em vừa đi thì nó lấy cái ống tre ra rút quẻ, rút ra liền ba quẻ lợi đường sông nước nên yên tâm ngồi nhà kèm Ngọc Anh. Sáng ra đang ngồi học thì tự nhiên cái chặn giấy hình con nghê của nó không ai làm gì mà tự nhiên lăn ra
mép bàn, rơi xuống đất vỡ tan, nó vội phi đến xem em về chưa. Sau rồi nó dẫn em sang nhà nó đắp thuốc, vừa vào cửa thì thấy Ngọc Anh đang lúi húi quét dọn mấy mảnh sứ dưới chân bàn. Vừa thấy em tập tễnh bước vào thì Ngọc Anh buông luôn chổi, ra hỏi xem em đi đứng kiểu gì mà bị thế này. Thằng Việt chỉ bảo : "Mày vào lấy lá cúc tần, xạ can ra đây, càng nhiều càng tốt! À mà lấy thêm 7 thang uống phần mềm nữa!". Rồi thằng Việt kê thêm cái đẩu, lót nệm dưới cho em gác chân lên, lúc này nó mới lấy dao rạch chỗ bông băng, từ từ mở từng lớp gạc. Lớp gạc cuối cùng mở ra cũng là lúc em suýt hét lên kinh hãi vì chỗ vết thương ở đầu gối em giờ không hiểu sao chỉ sau một đêm mà sưng mủ lên, chỗ đỏ chỗ tía, thịt như chỉ cần động vào là nát ra, nhìn rất sợ. Lục lại trong chí nhớ mình, em nhớ rõ là tối hôm qua sau khi đuổi con kia đi thì thằng D với thằng N cõng em ra trạm xá cho y tá sát trùng, băng bó, băng xong thì em thấy rất thoải mái, chỉ còn hơi ê ê, phải cái là đi lại hơi khó, nhưng hai thằng nhất quyết đòi cõng em về, sau đấy thì chúng nó còn ngồi canh cho em đên tận lúc em mệt quá thiếp đi thì mới chịu về. Cả đêm em ngủ rất ngon, thoải mái đến sáng, lúc tỉnh dậy vẫn đi lại được, chân cũng vẫn chỉ hơi ê ẩm đôi chút. Nhưng giờ nhìn vào vết thương thì em không thể nào tin vào mắt mình được. Đúng ra là với vết lở loét đến thế thì ngay cả một người gan lì đến mấy cũng phải cắn răng mới chịu được, vậy mà em, một thằng trai thành phố chưa từng biết thế nào là thương tổn lại chẳng có cảm giác gì. Thằng Việt cầm cái móc nhéo, khẽ chạm vào chỗ vết thương, hỏi em có đau không thì em lắc đầu, sau đó nó cầm cái nhéo móc thẳng vào chỗ thịt bị rách, em vẫn chẳng thấy đau đớn gì. Lúc này thì Ngọc Anh bê một cái khay, trên chứa những thứ thằng Việt vừa bảo mang. Vừa đặt cái khay xuống bàn thì nhìn thấy cái chân tàn tạ của em, Ngọc Anh hỏi : "Anh ơi! Vết này là anh H bị nó xô à?", thằng Việt khẽ gật đầu xác nhận. Vừa nghe xong thì Ngọc Anh chạy luôn vào nhà trong lấy túi đồ nghề của thằng Việt ra, nó thấy vậy thì bảo : "Mày xử lý vết này cho anh H đi! Tao tay vụng không làm được! Còn phải chuẩn bị đồ nữa!". Trước khi chạy ra ngoài, nó còn ngoái lại bảo :"Chú cứ bình tỏm mà để nó chữa cho! Con em nó thạo nghề thuốc tao nhiều!". Thế là em ngồi đực mặt ra đó, hàng ngày Ngọc Anh đã ít nói, còn mỗi mình ở đây thì chẳng biết ăn nói ra làm sao. Đang ngán ngẩm thì Ngọc Anh kê cái ghế ngồi lại gần em, lẳng lặng rủa vết thương, đắp thuốc. Không hiểu sao giờ có thuốc khác vào thì em với bắt đầu thấy rát, chân khẽ giật một cái. Thấy thế thì Ngọc Anh rụt tay lại không dám rửa nữa, em hỏi sao thì bẽn lẽn trả lời là sợ nhìn thấy người khác đau. Em bảo :
- Thì em cứ thoải mái mà chữa! Anh có chết được đâu mà sợ!
Ngọc Anh cười một cái rồi lại rửa vết thương tiếp, nó bắt chuyện:
- Sao anh bị xô như thế mà giờ vẫn còn ngồi đây được nhỉ! Người khác bị xô toàn thì toàn bị bắt luôn chứ không mấy người về được đến nhà như thế này đâu!
Em hỏi lại:
- Em nói cái gì anh chẳng hiểu!
Ngọc Anh đáp:
-Anh vừa thoát nạn trong gang tấc mà vẫn không biết! Nhưng mà sao anh lại về được đến nhà thế, chắc phải có ai giúp chứ!
Giờ em mới từ từ thuật lai chuyện tối qua cho Ngọc Anh nghe.Nghe xong thì nó chẳng sợ hãi gì mà còn cười, bảo :
- Cái tối qua mà anh gặp là ma do một thầy phù thủy khác sai đến đấy! Đáng lẽ anh phải đứng lại, cho nó quà bánh gì đó rồi xin nhường đường thì nó đi ngay, ma sai đi toàn thế cả. Đằng này anh với hai anh kia lại chạy, thế là nó càng đuổi. May mà có anh D với anh N cản lại không thì anh đã bị nó bắt rồi! Mà không biết nếu giờ anh D biết chuyện tối ngồi ở hiên có đứa bé ngồi trên vai mình với một đứa nữa nghịch tóc thì thế nào nhỉ?
Nghe gợi lại cái đêm kinh hoàng ở sân nhà thằng Việt mà em lại rợn tóc gáy. Nhưng nghe trong lời nói của Ngọc Anh có lắm điều bí ẩn, em liền hỏi :
- Thầy phù thủy nào mà lại quản vào việc anh đi câu? Mà sao em nhìn thấy ma được à? Anh tưởng là phải như thằng Việt mới thấy chứ!
Ngọc Anh trả lời:
- Em cũng chẳng rõ, nhưng sáng nay thấy cái chặn giấy của anh em tự nhiên rơi vỡ, mà tối qua anh gặp chuyện, trong khi đó anh em bói lại toàn ra quẻ Đại Cát. Suy ra thì biết là có người nhúng tay vào cản trở anh ý, mà tài phép người này cũng chẳng kém anh Việt là bao.
Còn chuyện em nhìn thấy ma là do bẩm sinh hai anh em đã vậy! Nhưng em là con gái, tư chất lại kém anh trai nhiều phần nên không được học nghề.
Bây giờ em mới thấy hóa ra cô bé nhút nhát này thật có lắm điều bí ẩn, thật đúng là không thể nhìn vẻ ngoài mà đoán bừa được. Sau đó, cả hai còn ngồi tám chuyện trên trời dười đất, Ngọc Anh lại biết rất nhiều thứ lạ lẫm về thế giới của những người hành nghề phù thủy, có thể nói cả ngày không hết, lần đầu tiên em thấy con bé vui vẻ như vậy. Đang ngồi chơi thì thằng Việt về, nó lấy trong hộp gỗ ra 4 cái kim, khẽ châm xuống quanh đầu gối và đùi em, bấy giờ thì chẳng thấy đau gì dù mấy cái kim dài đến gần 20 phân đã cắm ngập đến non nửa vào chân em. Thằng Việt quay ra bảo Ngọc Anh : "Mày giữ anh H lại! Để tao giải ấn cho anh!", sau rồi nó nhìn sang em bảo : "Đau lắm đấy! Cố gắng ngồi im nhé, không được cử động mạnh." Em gật đầu rồi cắn chặt răng, nhìn nó lấy một sợi chỉ vàng, quấn quanh ngón tay rồi bắt quyết, sau đó nó từ từ sâu sợi chỉ qua mấy lỗ trôn kim, nhai lỗ đầu thì chỉ hơi đau, đến hai lỗ cuối thì em thấy như bị đâm xuyên vào tận xương cốt vậy, đau buốt lên tận óc mà không cử động được. Lúc sau, khi sợi chỉ đi hết thì thằng Việt rút kim ra bảo em nó thay băng khác cho em. Đến tận lúc đó, sau khi thay băng thì đầu gối em mới có cảm giác thực sự, nó vừa đau buốt, vừa ê ẩm, nhưng sau khi uống bát thuốc sắc tiêu độc được 2h thì thấy đỡ hẳn. Đang định về thì thằng Việt cản lại bảo : "Trong vòng bảy ngày này mày không được rời khỏi đây, mày chỉ có thể ở đây thì tao và em tao mới bảo vệc cho mày được. Nói cho mày biết là có người chọn mày làm hình nhân rồi đấy!". Em thảng thốt hỏi ai thì thằng Việt đáp : "Tao cũng chưa biết rõ, nhưng mà không dễ xơi đâu mày ạ!" Sau đó nó dẫn em sang bên nhà cũ lấy đồ dùng rồi dọn sang bên nhà nó, em và nó sẽ ở liên tục dưới nhà trệt này cho tiện việc canh chừng.
Bảy ngày sau đó, em ở lại nhà thằng Việt, và cũng chứng kiến nhiều chuyện ly kì quái dị, nhưng em rất cảm kích vì anh em nó đã liều mình bảo bọc em. Đến tận bây giờ em vẫn cứ tự hỏi sao ở quê mình lại có được những người bạn tốt đến vậy, luôn bảo vệ, cứu giúp mình mà không hề tính chuyện ơn huệ như những kẻ "bạn thân" trên Hà Nội hoa lệ của mình.
……Tobe Continued…..
Chuyện thứ hai mươi:
Cao cờ lại gặp cờ cao đấy
Đối thủ ai nào dám rẻ ai
Ngồi đọc lại quyển Tam Quốc, thấy có hai câu thơ kết hối nói về cuộc đấu trí giữa Khổng Minh và Trọng Đạt nên em mạn phép lấy luôn làm tựa cho chap này.

Trong suốt 7 ngày, em ở liền tại nhà thằng Việt, mọi việc ăn uống đã có anh em nhà nó lo tất, em ngồi một chỗ cũng chán nên ra xem thử bài vở của Ngọc Anh thế nào, sẵn tiện kèm luôn môn Văn cho Ngọc Anh vì văn vẻ của thằng Việt cũng chẳng cao lắm, lúc thi vào 10 nó vừa đủ điểm là nhờ môn Toán 10 kéo lên, còn không thì với con 4 văn của nó thì ông trượt vỏ chuối mất. Lúc giở quyển vở của con bé ra thì em bắt đầu thấy xấu hổ và thất vọng. Không phải vì quyển vở có cái gì khiến em vậy mà là do quyển vở nó quá hoàn hảo


Thế là em lại nghiễm nhiên thành ông thầy dạy môn chính trị với đạo đức. Đúng là mình có thể rèn cho bọn con gái tập võ thành đai đen được, nhưng để rèn cho bọn nó có suy nghĩ chai sạn thì thật đúng là khó hơn lên trời, em dạy đi dạy lại, lúc nào có "thầy" chỉ con bé viết đúng như ý em, nhưng vừa rời đi thì lại thấy tất cả trở lại với màu hồng thơ mộng. Và sau bao nhiêu khó khăn, với hơn 30 đề nghị luận, gần 100 lần viết đi viết lại thì mọi chuyện đã xoay chuyển theo đúng hướng mà nó nên đi. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhìn vào điểm thi Văn vào 10 cao chót vót của Ngọc Anh mà em thấy mình giỏi vô cùng, phục bản thân mình không để đâu cho hết, người ta bảo thầy giỏi thì có trò hay, dưới tay tướng tài thì không có tốt hèn, thật là đúng quá.

Mọi chuyện đang diễn ra bình thường, sáng với chiều thì em dạy Ngọc Anh học, tối thì bắn CF với thằng Việt, đời thật là như mơ. Bỗng nhiên, đến đêm ngày thứ ba thì có chuyện.
Đêm đó, hai thằng đang lắng tai nghe ghost thì tự nhiên em nghe thấy tiếng bịch bịch từ xa, em vội xoay chuột ra sau xả liền nửa băng, nhưng vẫn không thấy cái bóng nào vật ra, và mình thì vẫn chưa bị thằng nào xiên chả cả. Đến lần thứ ba nghe tiếng bịch bịch, em quay lại xả nguyên băng Mp5 mà vẫn không ăn được đứa nào


Sáng hôm sau, trong lúc đi dạo quanh vườn thì tự nhiên em thấy phía ngoài cổng, có hai đứa bé con con cứ vin tay vào chấn song mà nhìn vào sân, trông cũng hay hay nên định ra xem thế nào, đang bước đến gần cổng thì bỗng nhiên, tiếng Ngọc Anh từ trong nhà hét vang lên : "Anh H lùi lại, nó không phải trẻ con đâu!". Em giật người lùi lại mấy bước, xoay người nhìn về hướng con bé thì thấy nó đang đứng trên tầng ba, chỉ xuống cổng nói nói cái gì đó, quay người lại thì hai đứa bé vừa nãy đã đi đâu mất. Vội vàng chạy lên chỗ Ngọc Anh, hỏi thì nó trả lời :
- Theo như anh Việt bảo thì anh đã bị một lão thầy phù thủy chọn rồi. Lão thấy anh vừa hợp vía, hợp tuổi lại có khí chất nên định bắt anh đem làm hình nhân thế mạng, cứu lão khỏi tai họa gì đó. Anh em đã tính là từ giờ đến hạn của lão là còn 4 ngày, nên mới giữ anh lại đây để tiện bảo vệ, vì đất này là đất nhà em nên anh ý được quyền vẽ vôi ngăn vạch không cho người chết phạm vào. Suốt từ hôm qua đến giờ, lão kia đã sai mấy lượt ma quỷ, âm binh đến để lôi anh đi đấy. Nhưng mà lão là ai thì anh ý chịu, đã gieo quẻ mấy lần thì toàn bị khấc. Nên mấy bữa nay anh Việt vào hết mấy núi quanh đây dò hỏi âm binh, thổ thần, ma chết đường chết chợ về lão này, không biết hôm nay đi có kết quả gì không.

Em nghe xong thì rùng mìn, gáy lạnh toát, nhưng lại thấy xúc động vô cùng khi có những người bạn hết lòng với mình thế này. Sau đó, em lại tiếp tục dạy Ngọc Anh học, lòng thấy yên tâm vô cùng mà không hiểu tại sao. Từ đó, mọi chuyện vẫn cứ diễn ra bình thường, đêm đến em vẫn kê cao gối ngủ, yên tâm vì mình đã có bạn bè bảo vệ.

Sáng ngày thứ bảy, ngày cuối cùng thì có thằng D về cùng thằng Việt. Sau lưng nó đeo cái que gì dài dài, được quấn bằng một lớp vải điều. Vừa thấy em là nó đã chạy vào hỏi han đủ điều, hỏi xem chân em đã khỏi chưa. Em vừa nói chân khỏi rồi thì thằng Việt cười ha hả rồi đá phát vào mông thằng D, bảo : "Tao đã tính trước rồi mà lị! Dám không tin vào tài phép của anh hả!". Rồi cả ba thằng vào trong nhà nói chuyện, thằng Việt bảo:
- Tao đã nói rõ với thằng D rồi, nó nhất quyết đòi sang giúp mày nên tao cũng chịu. Còn tối nay thì lão kia sẽ đích thân đến bắt mày cho bằng được, tao sợ là một mình tao không chống được nên phải có cả chúng mày giúp nữa!
Em thấy là lạ, cả em với thằng D chẳng có thằng nào biết bùa phép là gì thì giúp thế nào. Thằng Việt mới giải thích :
- Lần này lão đến đây để bắt mày, tao chỉ là người cản chứ không thể giải được. Vậy nên mày phải tự làm lấy !
Đêm hôm đó, lần đầu tiên em được tận mắt chứng kiến cuộc so tài giữa hai phù thủy. Ăn cơm xong thì cũng là 8h tối, thằng Việt bảo bọn em :
- Chuẩn bị đi, sắp đến rồi, còn có 2 tiếng nữa thôi!
Sau đó, thằng Việt và con Ngọc Anh bày một bàn tế ngoài sân, hướng về hướng chính Bắc. Nhìn có bát hương, đèn nến, đồ cũng như bình thường, trên có đặt hai cái hộp đựng cờ con và thẻ gì đó, nhìn như mấy cái hộp trên bàn của Nguyên soái trong phim dã sử của Tàu ý các thím ạ! Xong xuôi tất cả, thằng Việt giục con em đi ngủ sớm, con gái ở đây không tiện. Chờ đến đúng 10h thì thằng Việt mặc áo lên đàn. Nó cầm kiếm gỗ , trỏ nam trỏ bắc liên tục rồi xì xầm đọc, sau đó nó đặt kiếm xuống, rút lấy một cây cờ đỏ, chỉ thẳng vào trong núi rồi khoa một vòng quanh đầu, phất sang trái hai cái, sang phải năm cái rồi giơ lên phất mạnh xuống kết thúc. Cây cờ trên tay thằng Việt vừa đặt xuống thì có tiếng ruỳnh ruỳnh, rồi ầm ầm như núi lở phát ra từ phía vách Kha


Đi đi lại lại, được khoảng nửa tiếng thì có tiếng xe máy đi vào đầu ngõ. Nhìn ra cổng thì thấy lão béo bán thuốc đang đèo ai đó đằng sau, đi cùng là một xe nữa, trên xe là một thằng chừng tuổi bọn em, mặt lấc ca lấc cấc. Mấy người đó xuống xe, lão béo vội chạy trước mở cổng, vào sau lão là một ông già người Tàu, mặc bộ quần áo vải đúng y như kiểu dân cuối đời nửa phong kiến nửa thuộc địa bên đó. Ông này vừa vào, nhìn thấy em đứng đó thì nhếch mép cười một cái, ánh mắt sắc lạnh như dao. Sau rồi ông này quay sang phía thằng Việt, nói một tràng toàn tiếng Trung, nghe thì biết là toàn câu chúc tụng, khen xã giao, nhìn thằng Việt vừa nghe vừa cười gượng thì cũng đủ hiểu là lão chẳng có ý tốt gì. Sau rồi, lão quay sang em, hằn học nói bằng tiếng Việt lơ lớ : "Mày muốn sống thì nhấc được viên gạch ta ném ra!", nói rồi, lão ra bên cây cảnh, nhặt lấy nửa viên gạch rồi vứt ra chỗ sân xi măng. Lão nói thêm: "Mày muốn nhờ ai hay làm kiểu gì cũng được, chỉ cần nhấc viên gạch lên khỏi mặt sân là tao tha cho mày, bọn đệ tử và con cháu tao cũng không động đến mày!" Thằng D xấn xổ bước ra, kêu để nó xem thử thế nào, nhưng không hiểu sao thằng cốt đột này nó nhấc mãi, cạy, nậy đủ kiểu mà viên gạch cứ vẫn cứ trơ trơ, thằng Việt thì không bước ra được vì nó đã hết quyền ra mặt. Lúc này, nó chạy vào trong nhà lấy cái bọc vải điều kia ra cho em, kêu em mở ra, bảo dung cái này mà bẩy lên. Em vừa mở ra thì tái cả mặt, trong đó chính là cây thương quý mà bữa trước em thấy trong động. Thằng Việt quay sang chỗ lão kia, cười khinh bỉ, còn lão thì vừa nhìn thấy cây thương đã tái mặt,nhưng lão nói : "Có mà không biết dùng thì cũng là đồ bỏ đi! Kiến ra cản nó lại cho cụ! ". Vừa dứt lời thì thằng Kiến bước ra, rút từ sau lưng áo ra một cây côn nhị khúc. Lúc này cả ba thằng bọn em giận tím mặt, kêu lão tráo trở thì lão nói là lúc đặt điều kiện không có noi là bên lão không có người trợ giúp. Em lấy hết can đảm bước ra, nói : "Thế thì cho tôi khởi động được chứ!", thằng Kiến cười váng lên : "Thoải mái! Thoải mái, không ai thúc giục người chết đâu!".

Thế rồi em cầm lấy cây thương, thấy ban đầu thì nặng tay mà càng cầm thì càng thấy đằm, vừa tay vô cùng. Nhớ lại những chiêu võ mà thầy và ông nội truyền cho, em từ từ vung thương lên múa chầm chậm, sau thì đẩy nhanh nhịp lên, quay tít cây thương, tiếng rít gió kêu vù vù. Mấy lão kia hình như không ngờ là em có võ nên ngơ ngác nhìn, duy chỉ có lão già áo vải kia là vẫn bình tĩnh. Tính sẵn từ trước, trong lúc đang múa thương, em bất chợt lao ra, khía mũi thương xuống dưới rồi lấy thụp người xuống, lấy lưng làm tựa, gồn sức bảy một cái


Xong chuyện em mới thở phào nhẹ nhõm, thằng Việt và thằng D chạy lại ôm lấy em mà hét lên, đấm lưng nhau bùm bụp. Tối hôm đó, khi em hỏi sao thằng Việt lại có cây thương này thì nó bảo :
- Tao mượn được của âm binh nhà Tây Sơn, nhưng phải đưa cả thằng D đi cùng để làm tin vì tao có nửa gốc là Trung Quốc. Nhưng mà mai mày phải tự đem lên động mà giả, bọn tao chờ ở chân núi.
Rồi thì nó dặn em học thuộc câu cảm ơn để lên đó trả thì nói một tiếng. Đến sáng hôm sau, em lại lên trên cái động đó, đặt cây thương vào chỗ cũ. Bước ra ngoài, em đứng nghiêm trang rồi nói to :
- Cảm cái ân cứu mạng! Ngày sau nếu kẻ con cháu giúp được gì thì xin tìm đến lúc tắt ánh nhật.

Em vừa nói dứt lời thì từ trong động có luồng gió lạnh toát như hơi tủ lạnh phả ra, nghe thoang thoáng có tiếng ậm ừ hài lòng.
Thế là mùa hè năm lớp 10 của em đã kết thúc như vậy. Sau đợt này thì mọi chuyện lắng xuống hẳn, ban đêm không ai còn nghe thấy tiếng chân trên đường làng nữa, bến sông cũng yên bình như ngày nào. Hết hè, em lại về Hà Nội, ngậm ngùi tạm biệt những người bạn tốt đã vì mình mà không quản gì đến tính mạng.
….Tobe Continued…..
P/s: 5 Chap sau là chap cuối, kể về một chuyến du lịch của em và 4 người bạn sang Campuchia.
Em đang có ý định viết tiếp một loạt truyện theo thể loại tình cảm, thím nào thích thì vote phát để em còn biết đường.

Chuyện thứ hai mươi mốt: Đất khách
Sau khi em thoát khỏi cái đại hạn hình nhân thế mạng thì từ đó không còn gì quái lạ xảy ra mỗi khi em về quê nữa. Liên tiếp 3 năm liền về quê nghỉ hè, em đều chỉ chơi loăng quăng với hội bạn. Năm đó thì Ngọc Anh vừa thi đỗ đại học xong, thừa tới 1,5 điểm vào Sư Phạm. Mùa hè mà chỉ có loanh quanh lên núi, vào thung hoặc nhiều lắm là lên thị xã chơi cũng chán. Bất chợt thằng D nảy ra một cái ý định điên rồ : Du lịch chui sang bên Campuchia! Em nghe xong mà suýt chút nữa đã táng nguyên khay đá vào đầu nó vì cái tội phát biểu ngu


Mấy hôm sau đó thì cả đám kéo bầu đoàn thê tửu lên thị xã mua đồ dùng, vật dụng cho chuyến thám hiểm của gia tộc trẩu tre máu liều. Ngày thứ 4, đến đúng giờ G, sau khi đã xin phép gia đình là vào Sài Gòn chơi một chuyến cho biết thì cả đám bắt xe khách Sài Gòn, dừng lại giữa đường bắt xe khách về Tây Ninh. Biết lần này đi xa nên chuẩn bị rất kĩ, em thì mang theo một cây côn dài 2m, tháo khúc ra bỏ gọn trong balo. Thằng Việt thì mang theo cả túi đồ nghề phù thủy, lại quấn thêm một sợi cửu tiết tiên quanh thắt lưng. Ông tướng D thì vốn có gia truyền về ám khí thì mang theo một bọc đủ các loại bi săt xe đạp, tanh xe vót nhọn, ống thổi tiêu,….

Đi được đến buổi chiều ngày thứ hai thì đến biên giới Việt Nam- Campuchia, nhìn xung quanh toàn rừng núi heo hút, ngút tầm mắt mới có vài nha dân mà rợn người. Lúc bon em đang đứng ở cửa khẩu bắt xe ôm thì có một đoàn toàn teen trạc tuổi mình đi xe tải qua, thấy bọn em thì cả đám ý ới gọi lên đi cùng. Em thì nghi có bắt cóc, quay sang đưa mắt nhìn thằng Việt ra hiệu,thằng Việt khẽ quét mắt qua cả đám rồi gật đầu bảo lên xe được. Xe đi ngoằn ngoèo qua bao đường đất đỏ, đến môt cái cột mộc thì thả tất cả xuống, bảo cứ men theo hướng cái tháp kia là đến, xe chỉ đưa được đến đây thôi. Nhưng đoàn kia hì muốn lên Phù Wát ăn chơi mua sắm rồi thẳng đường lên Phnôm Pênh, còn bọn em thì muốn đi vào những ngôi làng nhỏ để tìm hiểu văn hóa trước rồi mới lên Phù Wát, thế là hai đoàn tách nhau ra, hẹn gặp ở Phù Wát sau 1 tuần nữa, ai đến trước thì chờ ở casino lớn nhất. Sau khi tách đoàn, bọn em cứ mon men theo hướng cái la bàn của thằng Việt mà đi, đang đi thì gặp một đồng chí biên phòng Campuchia đang vác súng đứng canh, thấy bọn em đi qua, nó níu lại, hỏi toàn bằng tiếng Campuchia, nghe có chữ Passport, cả lũ còn đang lớ ngớ thì nó vung cái báng súng lên đinh tương vào đầu thằng Việt. Thấy có biến, em liền quét chân chó nó ngã ra





Sau kiếp nạn suýt chết, nhóm Dream Team lại tiếp tục hành trình, thẳng tiến đến ngôi làng phía trước. Nhưng điều không thể ngờ là cái làng nhỏ ở biên giới này nó cũng chẳng yên lành gì…

