Chuyện thứ nhất: Tam đầu long
Cũng đã gần 10 năm kể từ ngày em ra trường, năm nay mình đã 34, vợ con đề huề, lượng lậu cũng khá, nhiều lúc em thấy mình thật quá hạnh phúc. Sáng sáng đọc báo, café, ăn sáng vợ(gấu) nấu, đưa con đi nhà trẻ, đưa vợ đến chỗ làm rồi mình mới về cty, tối lại quây quần bên nhau, những tưởng chẳng có gì sướng bằng.

Một buổi sáng nọ, đang cầm tờ báo thì điện thoại rung, nhìn vào thì mắt mình sáng rực lên, "Việt phù thủy đang gọi". Vội vàng vồ lấy cái di động, nghe rõ mồn một tiếng đều đều của thằng Việt:
- Ê thằng thầy cãi nửa mùa! Mùng 5 tháng này về quê thì xuống nhà tao nhé, tao vừa xuống sân bay đây, dịp này tao định ở lại luôn, cũng xa quê lâu quá rồi mà.
Đặt tờ báo xuống, bồi hồi nhớ lại cái thời thanh niên manh động, hút chết bao lần mà vẫn thích.

- Chủ nhật này anh định về quê với đám thằng Việt, em tính thế nào xem có về cùng anh được không?
Vợ cười hiền trả lời:
- Lần này chú Việt về thì anh cứ đi một mình thoải mái đi, tính anh vốn ưa tự do vậy mà giờ suốt ngày gò bó bên cạnh em thì chịu sao được. Cũng lâu lắm rồi em không thấy anh đi đây đi đó nữa, cứ tưởng là anh H lãng khách mà mình yêu bị ai giấu mất rồi!

Mình nghe vậy thì sướng run lên, nhẹ nhàng ôm vợ nhỏ bé vào lòng, hít hà hương lan trên tóc vợ, thủ thỉ:
- Anh rất muốn em đi cùng, muốn em thấy anh dũng mãnh như thế nào khi múa tít trường côn, bật nhào qua bờ tường

Vợ cười tinh nghịch, nằm trong lòng mình, tay thắt caravat cho mình, cố nói thật dịu dàng mà vẫn lộ ra sự lo lắng trong giọng:
- Anh đi chơi phải cẩn thận, dốc quá thì đừng leo, sương xuống thì khoác áo len em đan vào, cả khăn len, mũ len đầy đủ nữa, đến chỗ ao hồ sống nước anh nhớ đi đứng cẩn thận, …. Gặp việc gì tránh được thì tránh, anh nhớ là còn em và ku sau lưng anh đấy.
Thấy vợ nói thế thì mình vui lắm, nhưng lại thấy chùn chân không muốn đi nữa. Cả ngày hôm đó đến cty chẳng làm ăn gì cả, cứ suy nghĩ ngơ ngẩn như thằng mất hồn, anh em cấp dưới hỏi sếp sao đấy thì mình cũng chỉ ừ hử cho qua. Đấu tranh tư tưởng cả ngày thì cái máu phiêu lưu trong người mình cũng thắng, thôi thì vợ ơi anh xin lỗi, sau chuyến đi này anh về cho em tha hồ shopping, ăn hàng thoải mái. Ý đã quyết, chủ nhật tuần đó mình lên đường về quê, vợ cứ ôm mình mãi, tay túm lấy vạt áo như sợ mình chạy mất, lại còn đeo gần chục cái bùa bình an cho mình nữa, không biết vợ đã đi mòn gót bao nhiêu chùa, dập lạy bao lần để xin từng này bùa cho mình.

Trên đường lái xe về quê, lúc áp tai vào vai nghe điện thoại, tự nhiên thấy trên ngực áo có vệt gì ươn ướt, hơi chúc đầu xuống nhìn thì thấy có hơi vợ, lại có mùi mặn mặn, ra là lúc nãy vợ lén khóc lúc ôm mình. Cứ để nguyên cái áo đó chẳng muốn lau, tự dưng lại thấy mắt cay cay.

-------------------------------------------------------------------------------------
Đi gần 2h đồng hồ thì về đến làng cũ, sững sờ nhìn lại cảnh vật, thấy làng mình giờ thay đổi quá, cũng đường nhựa, nhà tầng, sân chơi, hàng quán, bãi đỗ xe như một khu đô thị. Chỉ có điều là cả làng giờ chỉ toàn những ông bà già, cán bộ hưu trí về ở là chính, thanh niên đều đã lên thành phố hết cả. Đánh xe đi vòng vòng, chợt ngẩng đầu nhìn về phía núi Cô Yêu, ngọn núi vẫn sững sững đó, không thay đổi chút nào, khoảng rừng quanh núi vẫn ý nguyên, lại có phần rộng hơn hồi trước.

- Có ông ba bị! Ông ba bị bắt con bố mẹ ơi!

Mình hoảng hốt nhìn bốn phía, chẳng thấy ông ba bị nào cả, đứa bé thì cứ vừa kêu vừa khóc, cúi xuống dỗ dành mãi nó không nín lại càng khóc to hơn. Bất ngờ, có hai người chạy ra là thằng D vàNgọc Anh. Vừa thấy bố mẹ ra, đứa bé chạy tọt ra nấp sau lưng thằng D, cầu cứu ông bố to lớn. Thằng D ôm lấy đứa bé, quay sang nhìn mình, nó đã nhận ra mình ngay, bế đứa bé sang cho vợ rồi chạy ra hồ hởi:
- Á à! Thằng thầy cãi nửa mùa, về sao không báo cho anh em một câu để bọn tao ra đón, trưa nắng chang chang thế này mà mày đi dễu khắp đường làng.
Nói đoạn, nó gọi to vào trong nhà:
- Việt ơi! Thằng H về rồi này!
Thằng D vừa dứt lời thì một cái bóng vọt ra từ trong nhà, là thằng Việt, vừa nhìn thấy nó đã ôm chầm lấy mình, ôm ghì cả thằng D vào. Ba thằng vừa ôm vừa đấm thùm thụp vào lưng nhau, thằng Việt nói giọng run run:
- Đây rồi! Thằng thầy cãi nửa mùa về đây rồi! Tao ở xứ người hơn chục năm, giờ về nước gặp ngay mày và thằng D, đúng là…đúng là…..không còn gì vui được hơn nữa.

Sau màn hội ngộ của Tam đầu long, bọn tôi đi vào nhà, vừa đi thằng Việt vừa hồ hởi:
- Chuyến này về nước tao ở luôn đây! Phiêu bạt bao năm rồi cũng phải dừng chân chứ.
Vào đến phòng khách, tất cả đã yên vị, để ý thấy đứa bé con vẫn cứ sợ sợ mình, chúi đầu vào vai mẹ. Ngọc Anh kêu nó:
- Con không nhớ bác H à? Chào bác đi chứ. Bố mẹ dạy con thế nào nào?
Đứa bé sợ sệt quay đầu lại, thấy mình ngồi đó, nó lắc đầu quầy quậy, hét vang nhà:
- Ứ phải! Ứ phải bác H.! Bác H mặc áo đẹp cơ, ông ba bị này đen sì, mắt cũng đen sì, không phải bác H. Hu Hu Hu….! Mẹ ới! Hay là bác H bị ông ba bị bắt mất rồi! Hu Hú Hú! Bố ơi! Bố cứu bác H với!

Nghe thấy thế thì thằng D, thằng Việt nhìn mình rồicười ồ cả lên, Ngọc Anh cũng không nhịn được cười. Còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì thằng D vừa cười sằng sặc bảo tôi:
- Hôm nay nhìn mày mặc comple đen, đeo kính đen, đi giày cồm cộp thế thì nó sợ là phải. Trông mày như đại ca Hội Tam Hoàng ý!

Sực nhớ ra cái kiểu ăn mặc của mình hôm nay vẫn đóng bộ luật sư như ở công ty. Hồi trước mình cũng hay đến chơi nhà thằng D, nhưng mà mình đến toàn mặc áo chim cò, quần Hawai với đi dép tông, màu sắc sặc sỡ nên thằng bé mới bảo là áo đẹp. Mình vội vào nhà trong, thay quần áo bình thường, bỏ kính đen ra rồi ra ngoài phòng khách. Trông thấy ông bác "bảy màu" bước ra, đứa bé tụt xuống khỏi tay Ngọc Anh, chạy ào ra xà vào lòng mình, ríu rít bác H bác H. Nó kéo mình xuống sát mặt, thì thầm vào tai:
- Bác ơi! Lúc nãy có con ba bị đen sì! Nó giả làm bác đến để lừa ăn thịt cả nhà! Bố cháu, mẹ cháu, cậu Việt đều bị nó lừa hết. Nhưng cháu thì không bị nó lừa đâu!

Thằng bé thì thầm to quá đến mức tất cả đều nghe thấy, lại cười ầm lên, nó thấy mọi người cười thì cũng cười theo. Mình bế nó lên, bảo:
- Cháu của bác giỏi lắm nhá! Rồi bác thưởng! Bác dẫn cho đi chơi tẹt ga! Ăn uống thoải mái!
Nó nghe thế thì vỗ tay cười thích thú rồi chạy ào ra chỗ mẹ khoe. Lúc mình ngồi vào ghế, thì thằng D bảo Ngọc Anh gửi thằng bé sang bên nhà nội chút rồi về đây. Biết có chuyện quan trọng cần bàn, mình chỉnh lại tư thế, ngồi đang hoàng xuống bàn, chờ đợi câu bắt đầu từ phía hai thằng.
…..Tobe Continued…….
Chuyện thứ hai:
Nối chí tổ tông - Kì nhân xuất thế
Ngồi chờ chừng năm phút thì Ngọc Anh về, cả ba người lại cùng im lặng. Mình ngước về phía thằng Việt, chờ câu trả lời. Bất chợt cả lũ chúng nó cười phá lên, thằng Việt ngặt nghẽo:
- Thấy thế nào? Trang nghiêm không, hoành tráng không? Thôi giờ bọn tao không xỏ mày nữa, mình vừa uống vừa nói chuyện, tao có nhiều chuyện muốn kể với mày lắm!

Rồi nó kéo tay mình đi ra vườn sau, cả ba thằng ngồi xuống cái bàn đá dưới giàn hoa giấy trong vườn, trên bàn đã bày sẵn một mâm đầy đồ nhắm, rượu. Ngọc Anh xin kiếu vì không uống được, để cho ba anh thoải mái uống, nhưng trước lúc đi, còn ngoái lại nhắc thằng D đừng có quá chén, thằng D đứng nghiêm, giờ tay chào : " Tuân lệnh chị đại!"

- Vợ chồng nó có kí hiệu riêng cả đấy! Anh em ta không hiểu được đâu!
Rồi nó quay sang thằng D, cười đê tiện:
- Chú em rể lo tối nay không hoàn thành nghĩa vụ chứ gì? Không sao! Không sao! Anh cắt cho một thang Minh Mạng, lại đốt cho một đạo bùa nữa, thế là đôi chim câu tha hồ tí tởn nhé! Khà Khà Khà !

Mình trầm ngâm vuốt cằm, khoát tay :
- Ý của Trịnh Công Công rất hợp với trẫm! Vậy thì ban cho D ái khanh cả kho rượu thuốc, lại gia phong lên làm Cuồng Dâm Đại Giáo Chủ, cai quản đại sự đời người!
Thằng Việt nghe mình tán đồng vậy thì vui ra mặt, chắp quyền đáp:
- Đa tạ hoàng thượng ban khen! Thần xin dốc sức giúp phu phụ nhà giáo chủ! À mà hoàng thượng goi thần là gì nhỉ! Là Trịnh…Trịnh…! - Chợt nhớ ra câu vừa nãy, nó ngớ người ra, quay sang gằm ghè.

Hai thằng thì vui vẻ bao nhiêu, còn thằng D thì mặt đỏ bấy nhiêu, cái thằng đúng thật không biết giấu diếm là cái gì, có bao nhiêu viết cả lên trán thế này. Cả đám lại trêu chọc, chửi bới nhau một hồi, ý như hồi thanh niên, mãi mới ngồi vào uống. Thằng Việt nâng ly mời hai thằng, tợp một ngụm rượu rồi xắn tay áo lên, khề khà:
- Thông báo với các chú một tin mừng là anh đã vượt lên hàng Thần Đẳng. Quả này thì anh hổ báo cực kì, ma cỏ gì anh cũng chấp tất.
Nói đoạn, nó chỉ tay vào hình xăm trên cánh tay phải, trên đó xăm hình gia huy của Trương gia, bao bên ngoài là một vờn mây, hai bên là hai dòng chữ viết theo lối bùa thảo. Hai thằng bọn mình còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì thằng Việt đã tiếp lời:
- Chúng mày chắc cũng chỉ mới biết là trong họ tao có hàng phù thủy Thiên Đẳng, là hàng cao tay nhất. Còn từ xưa thì người thuộc hàng này không thiếu, chỉ vì đời sau thất truyền, mai một dần tài năng tổ tiên nên mới chỉ có ông Trấn và tao là đứng được vào hàng Thiên Đẳng này. Nhưng giờ tao mới rõ là ngoài trên hàng Thiên Đẳng này là hàng Thần Đẳng, người đứng vào hàng này có thể sai khiến được thành hoàng, sơn thần thổ địa, có thể nuôi được âm tướng hộ thân.

Rồi nó lại uống liền ba bốn ly nữa, ngửa mặt cười ha hả như phim chưởng. Tôi và thằng D đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh hãi vì thằng này, đúng thật là nó có tài năng thiên bẩm cho cái nghề phù thủy. Đến như ông K mà tận lúc già mới đến được Thiên Đẳng, và chắc các phù thủy đời trước cũng phải đến hơn nửa đời người mới được vào Thần Đẳng. Đằng này, thằng Việt năm nay mới có 33. Quá vui mừng vì thành công rực rỡ của thằng bạn, hai thằng tôi mời rượu nó liên tiếp, cả bàn hể hả, cười nói oang oang. Rồi thì mấy thằng hỏi nhau chuyện gia đình vợ con giờ thế nào, công việc làm sao, hỏi đến thằng Việt thì mình và thằng D cứ giục nó lấy vợ đi, hơn 30 rồi chứ trẻ mãi à. Thằng Việt cười bảo:
- Tao đã tính hết rồi, chậm nhất là trong năm nay, tao sẽ tìm được tình yêu của đời mình. Lúc đó các chú nhớ đến uống rượu mừng cho anh nhé!
Nghe vậy thì mình và thằng D mừng ra mặt, vỗ vai khen ngợi nó tài năng kinh thế, lại càng giục nó sớm tìm người yêu

Sáng hôm sau ngủ dậy, thấy cô giúp việc đem cà phê với bánh quy vào phòng, mình đánh răng rửa mặt xong thì ngồi cà phê với bánh quy, lại còn có cả tờ báo nữa, chỉ thiếu mỗi vợ ngồi ôm cổ.

- Theo tao biết thì đây là bản đồ dẫn vào kho chứa bảo vật chính tông nhà tao. Năm xưa quân triều đình đến mà không cướp được gì là do không tìm ra được đường vào hang này. Cái bản đồ này tao bắt được lúc luyện Thần Đẳng, nghe nói trong hang có rất nhiều thứ quý giá, tao không muốn hưởng một mình nên đem ra rủ chúng mày đi cùng. Anh em mình có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, lẽ nào tao lại ỉm đi cho được.

Tôi và thằng D ái ngại nhìn nhau, lại thêm cảm phục thằng Việt, rõ ràng đây là đồ của họ nhà nó, hiển nhiên là thuộc về nó rồi, thằng này thật…. Rồi tôi và thằng D cứ luôn miệng từ chối, xua tay kêu không được, mình vô công bất thụ lộc, của cải đã giấu thì cứ để yên trong đó, động chạm làm gì. Thằng Việt thì cứ nài hai thằng đi bằng được, kêu là trong đó chỉ người có duyên mới vào được, bất kể là trong họ hay ngoài họ. Hơn nữa giờ cũng có lắm kẻ nhòm ngó kho báu này, của ta ta bỏ cho nó sao. Nằn nì hồi lâu, hai thằng cũng xuôi, thằng Việt bảo:
- Rằm tháng Giêng năm sau là đúng vào chu kì Quần Long Vô Chủ, trăng thẳng Thủy tinh, là lúc tao phát huy pháp lực mạnh nhất trong đời. Chọn dịp này đi thì thực là cẩn thận, không còn lo gì. Nhưng từ giờ đến lúc đó, có rất nhiều việc phải chuẩn bị, lo liệu. Chúng mày đi với tao chứ?
Hai thằng cùng đồng thanh:
- Thoải mái đê ku! Cứ có cái chơi là đi tất. Tam đầu long mà để mất một cái đầu thì còn ra gì.
Ba thằng lại cùng cười thống khoái, sau đó dẫn nhau đi nhậu nhẹt, bù khú,… Chơi cho đã trước khi vào việc chính. Còn tôi, trong lòng tôi cứ khấp khởi, hồi hộp, không biết chuyến này mình sẽ đến đâu.
Đêm thứ tư ở quê, cả hội đang ngồi uống trả ở bàn đá vườn sau thì tự nhiên thấy trong núi có tiếng trống rần rần nổi lên, cả ba kéo ra đường xem thì thấy dân làng cũng đổ ra nhìn về hướng núi, ai nấy đều ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ có các cụ cao tuổi, các bác trung niên là lo lắng ra mặt, cái tiếng động này, cái tiếng động từng khởi đầu bao sóng gió cho cái làng quê nghèo năm xưa

….Tobe Continued…..
Chuyện thứ ba:
Oán cũ thù mới - Âm át cả dương
Tiếng động lạ kéo dài gần chục phút thì hết, mọi người lại kéo nhau về nhà. Mấy người nhập cư không biết chuyện gì, bàn tán sôi nổi, người thì bảo đấy là tiếng máy xúc, xe tải nào đó đang khai thác, kẻ thì nói chắc do đám choai choai nào đấy lại tổ chức hội hè, sinh hoạt hay cắm trại trong đó. Riêng người làng tôi thì chẳng nói chẳng rằng, ai nấy im lặng vào nhà đóng kín cồng, cài then, lùa thú nuôi vào trong nhà hết, có nhà còn treo cả cành dâu với vẽ vòng vôi trước cửa.

Thằng D và tôi quay sang nhìn thằng Việt, ý chờ câu giải thích từ nó. Thằng Việt thở dài đáp :
- Tao cũng chưa rõ! Thôi giờ vào nhà bàn rồi tính sau!
Cả ba thằng vào cả trong phòng khách nhà thằng Việt ngồi, nó rảo bước vào nhà trong đem ra cái túi đồ nghề, đặt xuống bàn. Rồi nó lấy ra một tờ giấy bản màu vàng khổ lớn, vẽ lên đó đầy nhưng hàng ngang dọc, chia tờ giấy ra làm trăm ô vuông con. Sau đó, cầm chín cây nhang có chia nấc, đốt cho tàn rồi đổ tro vào trong bát, sau lại lấy tiết gà trống ra đổ thêm, cuối cùng nó cầm một đạo bùa màu tím, đốt lên xong ném ngay vào lòng bát.



- Càn chạy Vị, Tốn chuyển Đông, Ly xoay về Khảm, Chấn giữ tại Bắc, Cấn hướng sang Nam, Khôn chạy tại Canh! Càn Khôn khó bao mình ta khó quản, âm binh ma tướng, nghe truyền lệnh ta.
Thằng Việt vừa dứt câu thì cả trăm cây thẻ xương đồng loạt đứng dựng lên, mỗi cây đứng vào một ô vuông, hàng ngay lối thẳng vô cùng

- Hiện! Hiện! Hiện!
Nói đoạn, nó vứt ra một nắm đồng xu vào chỗ thẻ xương, tiếng đồng xu rơi lạch cạch, vương đầy ra tấm giấy. Nhưng kì dị làm sao, chỗ tiền xu kia không bị rơi cả xuống, có mười mấy đồng tiên đứng yên, xoay vòng vòng trên tấm thẻ xương,


- Tao vừa hỏi cô hồn dã quỷ với âm binh, ma tướng trong vùng. Hóa ra cái đất làng mình nó chưa yên hẳn đâu. Im ắng suốt mấy chục năm qua, thì ra vẫn có sóng ngầm, mình vẫn không hay biết gì.
Thằng D, gắt lên :
- Nói nhanh phát nào! Cứ úp úp mở mở! Tao sợ vãi cả ra quần!

Thằng Việt cười cười, nói tiếp:
- Cái đợt ông Trấn nhà tao yểm lại núi Cô Yêu đó, đáng lý là yểm mãi được, không ngờ chỗ cây kiếm đó lại bị sét đánh trúng, vô tình phá mất bùa yểm. Lại còn âm binh lẩn quất khắp các vùng quanh đây nữa, các tỉnh khác nữa. Nhưng chỗ đó núi rừng bị phá hoại, đồi núi bị cào bằng, nhà cửa mọc lên át chỗ ở người âm nên oán vong, âm binh về cả vùng núi này tụ hội, đấy là chưa kể chúng nó còn có một con âm tướng cầm đầu.


Tôi hỏi :
- Thế rốt cục là nó định làm gì làng mình? Giải quyết làm sao?
Thằng Việt lắc đầu đáp:
- Điều này tao cũng không rõ, bọn lãng vong kia không nói. Chắc chúng nó sợ uy của con âm tướng. Bây giờ thì mình phải đề phòng cẩn mật, bọn ma quỷ đều bị người cướp chỗ ở, oán khí tích tụ lâu năm, lúc này mới bùng phát,

Ba thằng nhìn nhau rồi lại thở ngắn than dài, nhìn đăm đăm về hướng núi Cô Yêu. Ngồi trà nước đến gần 11h đêm thì thằng D đi về, thằng Việt vội cản lại bảo:
- Mày nghĩ gì mà lang thang trên đường làng vào cái giờ này? Bọn kia giờ nó không biết sợ người là gì đâu. Mày cốt đột thì chỉ đánh người được chứ gặp ma thì mày tính sao?
Thằng D không nghe, cứ muốn về, bảo giờ vợ với con nó ở nhà một mình, không có nó ở nhà nên giá nào cũng phải về cho hai mẹ con nó đỡ sợ. Thằng Việt lại gàn lại, kêu:
- Mày có về cũng vậy! Con Ngọc Anh nó có nhút nhát như ngày trước nữa đâu mà sợ. Tao đã phá lệ dạy nghề cho nó thì tao tự khắc tính trước, trình độ Nhân Đẳng của nó tuy thua xa tao nhưng để tự bảo vệ nó và cháu thì thừa sức. Đêm nay cứ ngủ lại đây, đợi sáng mai mặt trời lên thì về cũng chưa muộn. Nghe tao đi, đêm nay ở đây thì mày sống mà hễ lảng vảng trên đường là sáng ngày mai tao với thằng H đi đưa tang mày đấy!

Thuyết phục một thôi một hồi, thằng D mới chịu ở lại, nhìn nó vẫn cứ bứt rứt không yên. Đêm hôm đó, ba thằng ngủ lại chung phòng, gác chân lên nhau mà kể truyện. Được đến tầm 2h sáng thì thằng nào thằng nầy ngủ cả. Nằm thiu thiu được chừng nửa tiếng, tôi cứ trằn trọc mãi, mắt nhắm nghiền mà không ngủ được, suy nghĩ về cái hạn lần này với làng. Bống nhiên, cả người mình tê buốt, lạnh cóng, cái đầu gối bị ngã hồi trước lại đau dữ dội

- Việt ơi! Dậy Việt ơi! Thằng D nó làm sao này! Nhanh lên Việt ơi!
Nhìn vào trong thì kinh hãi nhận ra thằng Việt dậy từ bao giờ rồi, mắt mở thao láo nhìn hai thằng, mồm nghẹn lại cái gì không nói được.


- Đứa nào vào quấy đất nhà tao!
Ngay tức khắc, nó bắt quyết, xoay ấn, đọc lầm rầm rồi rút miếng ngọc trên cổ ra lia xuống sân, ngay sau đó vang lên một tràng khóc ai oán, rùng rợn. Tiếng kêu kia vừa dứt xong thì thằng D đổ vật xuống, người giật giật như bị động kinh. Thằng Việt vội ấn huyệt, xoa tay, sau đó lấy thêm một nhánh lá cuộn trong, đốt lên cho nó ngửi. Chừng nửa tiếng thì thằng D mở mắt ra, nhìn xung quanh rồi kêu :
- Cái con trăng trắng vừa này đâu rồi? Để tao đánh bỏ mẹ nó!
Hai thằng nghe thấy lạ lạ liền hỏi con trắng trắng nào, thằng D đáp:
- Tối tao đang ngủ ngon thì thấy có tiếng vợ tao gọi cửa, tao tưởng Ngọc Anh nó sang đón tao nên dậy nhìn xuống, nào ngờ vừa ngồi dậy thì thấy một con tóc xõa dài, mặc cái đầm trắng, ngồi vắt vẻo trên lan can nhìn tao cười khanh khách. Tao hãi quá nên quay sang gọi chúng mày, thế đ' nào mà chưa kịp mở mồm ra đã thấy người êm êm rồi ngủ mất.

Thằng Việt nghe xong lại càng kinh ngạc;
- Quái thật! Đất nhà tao phong lại từ lâu rồi! Ma quỷ vào đều phải xin phép, sao chúng nó lại lẻn vào được? Lại còn đặt cây Ấn Hương lên bụng để cản tao lại nữa.

Cả ba thằng cứ suy nghĩ mãi, xong thì thức luôn đến sáng, hi vọng sáng mai tìm được câu trả lời. Sáng hôm sau, tôi và thằng Việt, thằng D kéo nhau đi xem quanh nhà, phát hiện ra chuyện động trời, không thể ngờ được là chuyện này đã được dự tính từ hàng năm rồi, bọn âm binh này không phải chỉ là đám ô hợp.

…..Tobe Continued……..
Chuyện thứ tư: Nghĩa anh em
Sáng hôm sau, ba thằng đi xem quanh vườn hồi lâu, tôi và thằng D thấy vườn vẫn thế chẳng có gì khác biệt, tuy nhiên, lúc đên góc vườn, thằng Việt bỗng tái mặt, nhìn chăm chăm vào một tảng núi giả, rồi nó quay sang bảo hai thằng:
- Chúng mày cùng tao hè vào, đẩy tảng đá dịch sang trái hai bước.
Hai thằng thấy lạ, nhưng từ trước đến giờ, thằng này làm gì cũng suy tính cẩn thận, nên cứ thế mà làm theo, xê tảng đá về chỗ cũ xong, thằng Việt rút ra một la bùa vàng tươi, cắn ngón tay lấy máu điểm chỉ vào đó, rồi dán lên hòn núi giả. Sau đó, nó đem túi đồ nghề ra, cầm cây kiếm gỗ trỏ vào hòn non bộ, lẩm nhẩm đọc cái gì đó, nó vừa đọc xong thì cầm kiếm chỉ ngang chỉ dọc, xong cắm cây kiếm xuống đất, bỗng nhiên, mấy hón non bộ xung quanh rần rần dịch chuyển như có ai đẩy, rồi hòn này đổi vị trí cho hòn kia, hòn kia dịch chuyển ra góc khác. Cuối cùng, thằng Việt cầm một sợi dây mỏng tẩm tiết gà trống, chăng quanh các hòn non bộ, trên dây treo mấy chuông bạc nho nhỏ, dưới núm mỗi quả chuông có gắn một tờ bùa tía. Như thấy chưa ổn, nó lại lấy vừng hạt ra rắc đều quanh đất, xong cầm cây kiếm đào, xuyên sáu tờ bùa vàng vào rồi đốt lên, quét mũi kiếm xuống đất xong chạy vòng quanh, vừa chạy vừa đọc to ấn chú, sau cắm thêm lên đỉnh mỗi hòn non bộ một cây cờ con, mỗi lá cờ đều thêu hình một con rắn trắng đang quấn quanh viên ngọc có chữ nho, mỗi lá lại một chữ khác. Làm xong hêt, nó thở dài sườn sượt, đi vào nhà, tôi gặng hỏi có chuyện gì thì nó trả lời:
- Hồi trước xây lại nhà, từng hòn non bộ, từng gốc cây ngọn cỏ tao đều tự sắp xếp theo thế trận Kim Cang, lại lấy máu chó đen yểm vào để phòng trừ ma quỷ. Vậy mà giờ có đứa phá được trận của tao, lại còn cầm đầu bọn ác vong vào tận đây chực giết thằng D. Tao đoán tất cả đều là con âm tướng kia chỉ đạo cả, chứ bọn âm binh, oán linh ô hợp không thể nào làm được chuyện này.
Thằng D nghe xong mặt quạu lại, hỏi:
- Tao có làm gì mà nó đòi giết tao?
Tôi chen vào:
- Hồi trước tao cũng có gây tội vạ gì đâu! Thế mà suýt thành hình nhân thế mạng.

Thằng Việt bảo:
- Lần này nó kiếm thằng D vì thằng D có dương khí mạnh, lại giỏi võ, vía hợp với nó. Nó muốn dẫn thằng D đi để làm thế thân. Đem thằng D ra làm lá chắn, nếu nó có bị tao trấn yểm thì bùa yểm sẽ đánh cả vào thằng này, còn nó thì thoát.
Tôi ngớ người ra, hỏi:
- Tao tưởng dương khí mạnh, lại võ nghệ đầy mình như anh cốt đột nhà ta thì người còn sợ nữa là ma.
Thằng Việt đáp:
- Đấy chỉ là với ma vặt vãnh thôi! Còn bọn này là âm binh, oán linh lâu năm, âm khi tích tụ nhiều nên át cả khí dương của người, lại có thủ lĩnh là con âm tướng huấn luyện cho thành tinh nhuệ, giờ một trăm âm binh này thừa sức đánh bại cả vạn âm binh ô hợp từ nơi khác. Nhưng cái tao lo giờ là bọn này sẽ làm gì làng mình!

Nghe xong, tôi và thằng D đều tái cả mặt, cả ba đều chung môt suy nghĩ rằng cái làng này có còn yên bao lâu nữa?
-------------------------------------------------------------------------------------------
Ở làng được chừng một tuần, tôi lại ra Hà Nội lo công việc, sắp xếp xong xuôi mọi thứ, tôi lại về quê. Lần này vợ đòi đi theo, cho cả ku theo cho nó biết quê, tôi ngần ngừ hồi lâu, kêu em ở lại đây đi, anh về đợt này lâu hơn nhiều, em với con không quen đất, lạ nước lạ cái thì sinh bệnh ra.


Ngày đầu tiên đặt chân đến làng, đập ngay vào mắt tôi là một cảnh tương kinh hoàng. Cả cổng làng treo một vòng hoa trắng, đi trên đường làng qua mấy nhà đều thấy treo cờ đám ma, dán cáo phó đầy đường. Lúc đánh xe qua đường tắt đi qua nghĩa trang, lại thấy khắp nghĩa trang là vòng hoa, mùi hương nhang nghi ngút, đặc nồng trong không khí

- H ơi nghe kĩ tao nói này! Mày ở nguyên Hà Nội đấy! Cấm có được về! Tao nói lại là cấm có được về.
Tôi vội hỏi :
- Sao lại không được về! Bạn bè ở quê đang lo sốt vó, tao làm sao mà yên lòng ở ngoài đó được!?
Thằng Việt im lặng một lúc, rồi nó gào to lên lạc cả giọng:
- ĐM mày cút ngay, tao đ' bạn bè gì với mày! Cút! Cút nhanh cho tao!
Nghe nó nặng lời như thế tôi cũng thấy lạ, chợt nhận ra giọng nó khác hẳn bình thường, nó không giống cái giọng lúc thằng Việt tức giận cái gì, nghe nó sao mà nghèn nghẹn, tức tưởi, ý như bị ép buộc. Tôi trả lời:
- Mày đừng có nói gì! Nghĩa anh em không thể bỏ, có vâc gậy đuổi tao cũng không đi! Tao sắp về đến nhà mày rồi.
Một lúc sau, lại có số thằng D gọi đến, lần này cũng tương tự như vậy, thằng D lại hét vào điện thoại:
- Thằng chó! Mày cút về đi! Tao không cần mày đến! Thắng khốn về lại Hà Nội của mày đi!
Thằng này còn tệ hơn nữa, nghe giọng cửi bới gì mà khản đặc như khóc. Rồi bất ngờ có tiếng Ngọc Anh hét trong máy:
- Anh đi đi! Chúng tôi không cần anh! Anh đi mau đi! Về lại nhà đi! Chị ý đang chờ anh đấy, đừng có về đây làm gì nữa.
Lần này nghe lọt vào trong điện thoại cả tiếng khóc rấm rứt, tôi bình thản đáp:
- Ngọc Anh không phải mất công! Thằng Việt nó cũng vừa gọi cho anh rồi! Nhưng anh vẫn sẽ về làng, chừng 5 phút nữa là đến nơi!
Rồi tôi tắt máy luôn, biết chắc là mấy người này có điều dấu diếm gì nên ngăn không cho mình về. Tôi nhấn ga, cố đi nhanh hơn, bỗng nhiên, trước mặt có một nhóm người rất đông, áo xanh áo đỏ nhốn nháo chạy trước xe, mình bấm còi liên tục mà không chịu tránh, đành phải vòng đường khác đi


Không biết tôi đã ngất đi bao lâu, nhưng lúc tỉnh dậy thì thấy người đau ê ẩm, hé mắt nhìn ra thì lờ mờ nhìn rõ có vợ tôi đang cầm tay tôi, khóc sưng cả mắt,

- Mình ơi! Anh không sao rồi!

Rồi sau đó, bọn thằng D, thằng Việt ngồi lại quanh giường bệnh, kể lại cho tôi nghe những chuyện hãi hùng xảy ra trong tuần này, nghe xong, tôi không thể tin được nữa. Thế này thì còn hơn cả họa năm xưa.
……Tobe Continued………
Chuyện thứ năm: Trắng màu tang tóc
Dù tỉnh lại được nhưng phải đến hai ngày sau tôi mới ngồi dậy và hoạt động được. Bác sĩ bảo tôi bị va đập mạnh nhưng nhở có túi khí nên chỉ bị xây xát phần đầu và mất máu chút, còn xương cốt vẫn ổn, không có cái nào gãy cả, chỉ nằm tĩnh dưỡng nửa tháng là có thể xuất viện. Suốt những ngày nằm điều trị, hôm nào nhóm bạn cũng thay phiên nhau vào chơi, và mỗi ngày lại mang đến một tin xấu.

Mọi chuyện bắt đầu đúng vào hôm tôi về quê, hôm đó thằng Việt đi xem quanh làng thấy âm khí bốc ngùn ngụt, khổ vong, oán vong lảng vảng khắp nơi. Ngay lập tức nó gọi điện cản không cho tôi về, muốn tôi tránh thật xa cái đất này ra, chưa yên tâm, nó lại còn gọi điện cho vợ chồng thằng D, tất cả cùng làm mọi cách để giữ cho tôi an toàn.

Sau hôm tôi nhập viện, trong làng bắt đầu có biến lớn. Đầu tiên là nhà bà góa C, bà này góa chồng từ trẻ, ở vậy nuôi con, nuôi cháu, sống tốt điều, trước giờ hàng xóm ai cũng quý. Tuần trước đó, bà có đi chơi nhà dì trong thung, tờ mờ sáng này mới về nhà. Sáng hôm sau, bà C tự nhiên đứng chống nạnh ngoài sân, rít răng chỉ trỏ, chửi bốn phía hàng xóm, người làng thấy lạ nên đổ xô đến xem, bất ngờ, bà lôi con dao bếp ra, hươ hươ, vung loạn xạ, chém bừa vào những người đứng đó. Tất cả kinh hãi chạy dạt ra, có người không chạy kịp thì bị dao lưa mất một vệt trên vai, máu chảy túa, bê bết lưỡi dao. Mấy người vội đưa ngày người kia đi trạm xá, còn những người khác thì quay sang nhìn bà C với ánh mắt căm thù pha lẫn sợ hãi. Bỗng nhiên, bà đưa lưỡi dao lên miệng, liếm sạch chỗ máu, mồm khen lấy khen để,

- Không phải bác C nhà mình đâu! Nó là..ma…!
Ông kia chưa dứt lời thì bà C nhảy vọt từ trên trụ cổng xuống, lao về phía ông. Trong nháy mắt, bà vả một cú trời giáng vào thái dương ông này. Không hiểu phát vả mạnh đến nhường nào mà ông này bị tạt ngang sang gần 2m, lăn quay ra đất chết tại chỗ, máu chảy ri rỉ ra từ chỗ sọ nứt.

- Anh làm thế nào thì làm! Chú là chú không dám trêu vào cái loại này đâu! Mấy ông tâm lý tội phạm đang bảo là bà C bị sốc siếc gì đấy nên mất kiểm soát, cần phải cho người vào khuyên giải! Mẹ nhà nó chứ! Bây giờ vào chẳng biết có khuyên giải được câu nào không hay vừa mở mồm ra đã toạc cả cổ họng.

Thằng Việt gật đầu, rồi nó lấy một thanh côn như cây ma trắc ra, quấn một vòng vải đỏ vào, xong đi đi lại lại trước cổng, vừa đi vừa khua leng keng vào thanh chấn song. Được một lúc thì trong nhà vọng ra tiếng gào thét, rồi một cái bóng vọt ra ngoài, xô đổ cả song sắt bờ tường trái. Ông T nhận ra ngay, đanh thép ra lệnh:
- Toàn đội chú ý! Bắn súng gây tê! Bắn
Ngay lập tức, hàng chục mũi tiêu bắn vụt vụt ra, nhưng bị bà C khua tay gạt sạch, rồi một xe cảnh sát cua ngang ra, chặn đường chạy của bà, bà C cười hô hố, khẽ cầm tay vào gầm xe, hất một cái, cả chiếc xe năng hơn tấn bị gạt văng vào tường.

Phía bà C thì cứ ngày một lùi dần, rồi bà C ngồi sụp vào góc, rúc đầu quá gối, miệng không ngớt van xin thằng Việt thả cho đường sống. Thằng Việt cười gằn:
- Hôm rồi không phải mày suýt giết bạn tao sao! Hôm này tao đánh cho mày không còn phách nữa

Dứt lời, thằng Việt rút ra một thanh sắt nhỏ bằng ngón tay út, ấn vào tay trái, bắt quyết, đọc to chú pháp, rồi vứt thằng mảnh sắt vào bà C. Bà C rú lên một tiếng rồi vật ra. Xong hai thằng đi ra ngoài, thằng Việt bảo ông T :
- Đây không phải bác C đâu! Bác C chết hơn bốn ngày rồi! Bị quỷ nhập tràng nhập vào.
Ông T chưa tin, gọi giám định ra xem qua. Xem xong, giám định lẫn pháp y đều nói:
- Tạm thời chưa xác định rõ thời gian tử vong, nhưng…nhưng ….người này đã chết hơn hai ngày rồi, thì thể bắt đầu có dấu hiệu phân hủy. Nguyên nhân cái chết hình như là do bị ngạt thở.

Ngày hôm đó, cả làng chấn động, ai nấy đều hãi hùng trước cái tin có ma quỷ phá làng. Rất nhiều người tìm cách rời làng đi, nhưng không hiểu sao đi mãi, đi mãi đến hết cả xăng mà xe cứ quanh quẩn rồi lại về làng, đường ra quốc lộ thì tự nhiên bị núi đá lăn xuống, dọn dẹp xong cũng phải mất vài ngày. Thôi thì đành về làng, tự bảo vệ chờ đường thông rồi đi. Thế là dân làng thi nhau đi lấy cành dâu về treo ở cổng, để dưới gầm giường,… Đến đêm thì tuyệt nhiên không có ai ra đường nữa, hàng quán cũng đóng sạch.
Liên tiếp hai tuần sau, hôm nào làng cũng có chuyện xảy ra, hôm thì hai đứa trẻ con anh K bị chết đuối lúc tắm trong bể bơi, rồi ông S đang làm vườn cảnh tự nhiên cuốc phải quả bom bi từ đời nào, bị nổ nát đến tận đùi, mù mất mắt trái. Kinh khủng hơn là có nhà vợ chồng anh R, cả hai vợ chồng, đứa con, mẹ chồng đều chết trong một đêm, đang yên đang lành thì tự nhiên nhà bốc cháy, dân làng đổ vào cứu không kịp



- Bây giờ làng loạn lắm mày ạ, đội bát âm chạy bở hơi tai từ nhà này sang nhà khác, trước hôm mày về thì chỉ có vài nhà chết thôi, ai cũng nghĩ do mấy ông bà đó già rồi, lại thời tiết xấu nên đổ bệnh rồi chết cả. Bây giờ tính ra cả làng có đến gần ba chục người chết do ma quỷ làm. Ngay cả dân nhập cư nó cũng không tha.

Tôi hỏi:
- Mày xem họ nhà tao có việc gì không?
Thằng Việt trả lời:
- Dạo này cụ tổ nhà mày liên tục về làng lúc nửa đêm, đêm nào cũng đem âm binh dưới quyền cụ ra cự lại bọn âm binh trong núi, âm binh nhà Tây Sơn, Trần Hồ bảo vệ làng năm xưa giờ cũng nhập vào quân của cụ mày. Đánh nhau có trận được trận thua, đêm nào cụ mày và cụ Trần gia tướng họ nhà mày cũng phải chặn hậu cho quân rút an toàn. Yên tâm đi! Cụ mày giữ vững lắm, hia bên gờm sức nhau, nó không dám động thì cụ nhà mày cũng cứ giữ đất làng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp:
- Công an, dân quân đâu hết cả rồi? Để chúng nó hoành hành!
Thằng Việt lắc đầu đáp:
- Họ cũng cố hết sức rồi! Đêm đêm là đi tuần thành tốp, có hôm nhác thấy bóng trắng phất phơ ở cuối ngõ, bác T cho cả đội đuổi theo, dò về tận tổ nó, dò đến núi Kì thì ngớ ra là bị bọn nó lừa vào bẫy, cả đội chạy chối chết về tận làng, cứ vừa chạy vừa bắn ra sau. May mà không có ai việc gì. Bác T với chú A chủ tịch cứ càng ngày càng gầy, lo tìm cách mà vô ích.
Nghe đến chữ "gầy", tôi mới giật mình nhìn kĩ lại thằng Việt, thấy dạo này nó xanh hơn, mắt trũng xuống, mặt bạc cả ra vì thiếu ngủ. Tôi bảo:
- Sức người thường chẳng tài nào đánh lại bọn này.Giờ tất cả trông vào mày Việt ạ! Giữ gìn sức khỏe tốt vào, mày mà làm sao thì tao với thằng D cũng chẳng thiết gì nữa.
Thằng Việt gật gật đầu, nó nói:
- Tao thì vẫn ổn thôi! Mày mới cần phải khỏe nhanh đấy!
Sực nhớ ra điều gì, tôi hỏi:
- Thế ủy ban đã thông báo lên tỉnh chưa? Bảo họ cho người về cảnh vệ thêm.
Thằng Việt chau mày:
- Mấy đêm liền tao cùng chú A gọi điện lên tỉnh, viết đơn gửi bằng mail, bằng cả điện tín, nhưng cứ gửi đi là y rằng có trục trặc. Mà dùng mạng vào những trang khác thì vẫn bình thường, gửi mail khác cũng bình thường, thế mà cứ gủi cái gì liên quan đến bọn kia là bị chặn lại. Cho cả người đi đưa thư, vậy mà đi mãi không thấy báo lại, hai hôm sau thấy người gửi đi đưa thư trở về, giờ điên điên khùng khùng, hôm nào cũng hát linh tinh.
Tôi thở dài não nề:
- Vậy làm sao mà trừ được nó chứ! Giờ bọn nó cô lập làng mình thành cái đảo rồi.
Thằng Việt khích lệ:
- Mày yên tâm đi, tao bốc quẻ ra là nội trong ba ngày nữa sẽ có quý nhân đến giúp. Tao lên Thần Đẳng, trấn áp bọn âm binh tinh nhuệ kia thì được, nhưng con âm tướng thì tao không có thông tin gì về nó lúc sống nên không tài nào bắt được. Giờ có thêm một người nữa ngang sức tao đến giúp thì việc đó dễ như trở bàn tay thôi.
Tôi ngạc nhiên, hỏi:
- Quý nhân hả? Là ai thế? Bao giờ đến
Thằng Việt mỉm cười bí mật:
- Lạ mà quen, quen mà lạ.
À mà mày bình phục nhanh vào, tập lại võ đi! Sắp tới lúc dùng đến rồi đấy.
Chợt nhớ ra chuyện bà C, tôi lại hỏi:
- Bác C kia bị quỷ nhập tràng là chắc chắn rồi. Nhưng sao ma quỷ gì mà khỏe thế, lại chỗ đông người mà có mỗi mình nó nữa? Dù cho âm khí nó mạnh đến đâu thì cũng chỉ át một hai người thôi, đằng nay cả đám thế mà nó cứ nhơn nhơn.
Thằng Việt chau mày, lắc đầu e ngại:
- Bác C chết được bốn ngày! Chắc bị bọn nó giết lúc đi về từ thung. Con kia nhập vào xác bác ý, mượn xác để đi rình ăn thịt sống với hút máu thú rừng, đêm đến lại tắm trăng để tăng âm khí. Lúc về làng nó còn chưa mạnh đến thế, nhưng nó lại uống được chút máu của đàn ông nên mạnh hơn hẳn, mà đấy mới chỉ là ban ngày có mặt trời. Đêm đến, sáng trăng nó còn mạnh nữa! May mà làng mình phát hiện ra nó sớm, không nó trà trộn vào, hút máu, tắm trắng thêm tuần nữa là nó hoàn xác, biến thành tinh luôn.
Nói đoạn, thằng Việt lại thở dài ngao ngán, chợt nó quay sang tôi, bảo:
- Tao sợ có phản đồ của Mao Sơn Tông nhúng tay vào vụ này. Nếu thế thực thì khó mà đối phó lại, tao đang lo không biết cương thi có thật không? Nó mà có thật, lại bị bọn phản đồ đó điều khiển thì hậu họa khôn lường, tao không biết cách nào phục được cương thi cả. E rằng…..!
Rồi nó lại cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, bỗng mắt nó sáng lên, thốt:
- H ơi! Đúng rồi ! Đúng rồi! Muốn trị Mao Sơn phải có người Mao Sơn. Lần này mà có thêm một người đạt Thiên Đẳng của Mao Sơn Tông giúp sức nữa thì quá tốt, tao, người đó và quý nhân, vậy là có thể lập trận Tam Phái Đồng Tổ rồi.
Nghe xong, tôi vừa mừng vừa băn khoăn, không biết thằng Việt định làm gì đây, nghe nó nói thì có lẽ quý nhân kia có mối liên hệ mật thiết với chúng tôi, nhưng không hiểu đó là ai. Cố kiểm tra lại bộ nhớ về từng khuôn mặt, con người, tất cả đều vô ích, chợt tôi nhớ ra, hay là, hay là nó…….
Spoiler chap sau: Cố nhân gặp lại
………….Tobe Continued…………